#414 Khoảng cách thời gian vừa phải.

Khi mà cả fb lẫn instagram đều đồng loạt check in các thể loại núi, rừng, sông, biển, nước ngoài, nước trong, sơn hào hải vị cho đến chỉ đơn thuần là 1 cái mặt với 200 cái back ground khác nhau ở đằng sau trong một kì nghỉ lê dài lê thê đằng đẵng.
Khi mà mình đã kịp về nhà, tắm cho con Bin con Bond, làm 1 tour ăn đủ thứ ở nhà, 2 lần trà bưởi, 2 lần trà đào, 1 lần trà cúc, 1 lần cafe cốt dừa, 1 lượt facetime họp team anh em đội võ đã chơi với nhau gần 15 năm, đã thỉnh an 2 lần, khoan treo cái tranh cho bà nội, test bộ phun sương cho giàn phong lan mới của bố, up 6 cái ảnh và 2 video lên insta, 3 mẹ con đi xem film lần đầu tiên trong đời, mẹ dạy cho nấu lẩu vịt, sắp xếp lại list kênh tv của bố, dành thời gian im lặng ngắm bầu trời khi trời mưa, trời xanh nắng vàng đẹp đẽ và cả một đêm trăng sáng, nhẹ nhàng enjoy từng bước chân đi về nhà mà không hề thúc đẩy phải đi nhanh lên vì chậm giờ rồi hay đeo tai nghe trong lúc đi, hùng hục đấm bao cát như một thằng điên chán đời và sau đấy đá cái bao cát đấy đến mức chân trái rách da toe toét máu và sưng lên bầm tím, đi cà nhắc luôn à sau đó phát hiện mình làm mất khoá nhà lẫn khoá xe ở hn rồi đành phá cửa để vào nhà.
Và sau cùng mình còn kịp học được một bài học mới sâu sắc: Biết đủ thì mới là vừa.
và sau tất cả còn nhận thấy rõ ràng khiếm khuyết của bản thân khi mà có kỉ luật và cẩn thận cỡ nào nhưng nếu bỏ qua một khả năng rất nhỏ của thất bại, không fix nó ngay thì rồi sẽ đến lúc nhận shit thoai.

Sau tất cả những chuyện trên thì kì nghỉ lê thê bên trên vẫn còn một ngày nữa.

mai sẽ type tiếp.

Hồ Tây nên đổi tên thành hồ than thở :))) bởi vì ko biết bao nhiêu lần chán đời đi ra đây ngồi, nghĩ ngợi mông lung xong đi về lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều lắm. 

Vẫn còn thiếu anh em nhiều lắm
Mami up cái ảnh buồn cười vãi 
Hồi nhỏ thì làm gì có iP hay máy ảnh, mỗi lần Tết cả nhà lại lên đồ xong lên vườn hoa chụp ảnh, không như bây giờ Tết còn ko ra khỏi nhà, ko nhìn thấy ai. Cơ mà ảnh rửa ra rồi lại đẹp :))Xem tập ảnh cũ thấy tình cảm phết 

 

Error
This video doesn’t exist
Cái kho sau nhà mình, thuộc đất của ga, giờ bãi hàng ko dùng nữa nên cây bụi mọc lên ko đi nổi. Hồi trước mùa hè cây chết queo, mình với hay thằng em gấp máy bay giấy đốt đuôi phi xuống, bắt lửa vào đám cỏ, cháy lan tí lên nhà luôn :))

Mùa Ngọc Lan
Enter a caption
Lão Phật Gia 

Sau đống ảnh trên kia thì là bài học mình học được trong chuyến về nhà này.
Mình luôn thuộc loại lo đói, lo lắng một ngày cơn đói dai dẳng quằn quại thời sinh viên sẽ quay trở lại nên luôn cố gắng tính toán mọi thứ chu toàn, thỉnh thoảng còn dư đến mức hơi quá và cái ảm ảnh dai dẳng đấy là một nỗi sợ thường trực rất đáng ngại.
Như nói chuyện với bạn Hải Phong- thực sự thỉnh thoảng chúng ta cần bác sỹ tâm lý để fix các phần tâm trí không toàn vẹn của bản thân, để hoàn thiện chứ có khi không cần đi xem bói, cần xem tử vi, để tiên đoán/dự đoán/ hay bấu víu niềm tin mơ hồ vào điều gì.

“Sự vừa đủ”

  1. Buổi tối đầu tiên về nhà, bố đi ăn chia tay một bác về hưu, bánh bao đi học, Mẹ nấu riêu cá bơn cho hai mẹ con ăn. Mình thắc mắc tự hỏi sao chỉ nấu có 1 xíu nước cảm giác như 1 người ăn và định cho thêm nước và dọc mùng. Mami vừa can vừa bình tĩnh bảo như thế là đủ ăn cho 2 người rồi, thêm nước thì loãng, thêm mùng thì sẽ bị át mùi cá không còn là riêu.

Tuy nhiên một bát riêu cá đấy hai mẹ con ăn cũng vừa hết và với cảm giác ngon, vừa vặn, cân bằng.
Đó là sự vừa đủ. Không cần thừa, chỉ cần vừa đủ thôi.

2.  Bà Nội, Bọn mình hay gọi là Lão Phật Gia và đi lên chơi với bà Nội gọi là đi Thỉnh An. Một người phụ nữ chèo lái gia đình này, chống đỡ cho các con các cháu.
Mình thuộc type con cháu loại 2, loại cần phải chăm chỉ-kiên nhẫn- cố gắng và chấp nhận  những thứ sai khác hơn type loại 1. Điều này vô tình theo thời gian tạo ra sự khác biệt rất lớn với type loại 1. Và theo đó cách nói chuyện/tư vấn/ dặn dò/dạy dỗ của LPG mỗi lần lên thỉnh an cũng khác nhau.
Type 1 thì luôn đi lên thỉnh an cùng với những vấn đề hoặc sự vụ gì đấy cần chống đỡ từ gia đình cho nên thỉnh an sẽ toàn những vụ hay ho kịch tính như drama hàn, toàn những case mà mình vẫn muốn type thành một serries # khác để anh chị em đọc cho vui. Type 2 như mình thì gần đây chỉ thường nói chuyện về những góc độ khác nhau của cùng một vấn đề, những tư vấn và quan điểm của bà nội trong một case làm ăn nào đấy của gia đình hoặc của cô Yến, phân tích mổ sẻ dưới view của “con buôn” giàu kinh nghiệm. Thỉnh thoảng mình cứ có cảm giác mình giống như anh Michael được bố già mentor trong những tháng ngày cuối cùng. Và bài học được lặp đi lặp lại gần đây là : “Sự biết đủ và biết tham lam đúng lúc”

3. Những người bạn. Mình có một team học võ chung, có người gặp trước gặp sau nhưng đều gặp ở khoảng thời gian 12-15 tuổi của mình và tới bây giờ sau rất nhiều chuyện anh chị em vẫn chơi với nhau. Một sáng, sau rất nhiều khó khăn bọn mình cũng thu xếp được một sáng ngồi cafe với nhau, chỉ để nói mấy chuyện linh tinh không liên quan đến công việc, tiền bạc, phốt phốt, xong còn facetime group để anh em ở xa ngồi nhìn thấy nhau và hỏi mấy chuyện nếu type ra thì vô cùng nhạt nhẽo nhưng bọn dở hơi bọn mình ngồi cười như điên.

Mình thuộc loại hướng nội nhưng vô tình do chuyện đi lại, học hành, công việc lại quen rất nhiều người. Nhưng không phải mối quan hệ nào cũng có thể vui vẻ thoải mái như nói chuyện với những người anh chị em lớn lên cùng nhau, đi đánh nhau cùng nhau, xuất hiện cùng nhau trong những sự kiện lớn của cuộc đời mỗi người.
Không cần nhiều, chúng ta chỉ cần những người bạn trân trọng như thế. Một cách vừa đủ :d

IMG_4379.JPG

 

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.