Paddy Summerfield chụp bố mẹ: Khó chụp nhất là tình cảm con người 

Mình share bài này lên Fb hồi 2015- Hôm nay là 2018, một ngày uể oải, đang mệt mỏi như kiểu ốm. Đọc lại bài này thấy buồn dã man.

>

Paddy Summerfield chụp bố mẹ: Khó chụp nhất là tình cảm con người 06. 03. 15 – 6:18 am

Sean O’Hagan, Hoàng Lan dịch

“Cha tôi làm vườn, chăm bón đất đai, và trông nom mẹ tôi – người bị mắc kẹt trong bệnh tật. Tôi thì chụp ảnh họ từ khung cửa sổ nhìn ra vườn. Tôi chụp họ từ mùa này sang mùa khác, cứ chụp mãi; tôi cảm thấy có một sự bí ẩn và sự u sầu trong bóng hình xa xăm của bố mẹ”.

Bộ ảnh “Mẹ và Bố” là một tác phẩm tưởng nhớ, đậm chất cá nhân, thể hiện khả năng quan sát sâu sắc của tác giả. Nó cũng là lời nhắc nhở về sức mạnh của tính chăm chút trong nhiếp ảnh – thứ mà hiện nay đang trở nên khó tìm vì sự tràn lan của kỹ thuật chỉnh sửa.

Paddy Summerfield chụp những bức ảnh đen trắng này trong khu vườn rộng lớn nhưng gọn ghẽ tại ngôi nhà của bố mẹ. Anh chụp liên tục từ 1997 cho đến 2007. Trong suốt khoảng thời gian đó, anh nói rằng: “Tôi ghi lại thời điểm bệnh tật khiến mẹ tôi mất đi cả thế giới, lúc cha tôi mất đi một người vợ, và cuối cùng là lúc tôi mất cả hai người.”

Tất cả các bức ảnh đều chụp từ những ô cửa sổ hướng ra vườn. Anh ghi lại những lúc bố mẹ đang chăm chút cây cảnh hay đang thư giãn. Paddy thường chụp vào những buổi chiều mùa hè, khi bóng những rặng cây cao và bụi rậm bao quanh buông xuống bãi cỏ đã tỉa tót. Sau đó hè nhường chỗ cho thu với cảm giác u buồn thăm thẳm. Cha anh gom đống lá rơi thành một hàng dài gọn ghẽ rồi đứng đấy, tay cầm xô tưới cây trong một góc vườn lã chã những cánh hoa trắng. Mẹ anh thì lững thững bước ngang thảm cỏ, tay nắm một chùm hoa mới cắt. Họ say sưa làm việc, cả hai trông rất hòa hợp ngay cả khi họ cùng nhau ngủ thiếp trên những chiếc ghế trong vườn. Những gì bạn đang thấy, từ trang này qua trang khác, là hai cuộc đời đang cùng nhau tiến dần đến hồi kết.

Những bức ảnh cuối cùng thể hiện cảm giác thiếu vắng: đó là một bông hoa trắng trong mưa, khu vườn với cỏ mọc um tùm do không có ai trông nom. Chẳng còn nhận ra nổi cảnh vật trừ chiếc bàn và hai cái ghế của đấng song thân quá cố, với một chú chim bé nhỏ đậu trên bàn. Mọi thứ xung quanh đều xum xuê nở rộ: hoa dại và các khóm cây, những tán cành cao trĩu lá mới; cuộc sống vẫn tiếp diễn, tàn nhẫn nhưng đẹp đẽ.

Theo lời của nhà bình nhiếp ảnh kiêm sử gia Gerry Badger: “Một trong những thứ khó chụp nhất là tình cảm con người…” Paddy Summerfield đã làm được việc đó một cách khéo léo và cảm động, bằng cách lấy đôi mắt ân cần của một nhiếp ảnh gia làm minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu đối với cha mẹ anh. “Bố và mẹ” là tập ảnh buồn nhưng đẹp làm sao.

Câu chuyện của bố và mẹ anh Summerfield qua ảnh:

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

http://soi.today/?p=161692

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.