Cảm giác mệt mỏi nhất là cảm giác chờ đợi, nhấm nháp từng giây trôi qua trong lúc chờ đợi một thứ gì đấy đến. Nhưng nhiều khi mình yêu cái cảm giác chờ đợi này vô vàn.
1h37 phút chiều, hai bố con ngồi xem tivi cái chương Trình ẩm thực của chú Anthony Bourdain trong show the journey of unknown, 3h mình phải lên tàu, 2h5 phút sẽ đi và còn hơn 30 phút nữa. Cũng lâu lắm mới ngồi xem tivi thế này, cảm giác bình yên nhè nhẹ sau những ngày cắm mặt ra đường kiếm ăn, hai bố con chẳng nói gì, mình thì chỉnh tiếng lên xuống, căng mắt đọc sub mà ko thấy bị comment gì, vì dạo này được chiều.Có hôm chuyển hoạt hình mà bố cũng ngồi xem, bình thường thì không có thế đâu.
Hôm trước về nhà, chuyến tàu cuối về tới hp là 9h, thấy bố mẹ vẫn ngồi ăn cơm muộn chờ mình về, xong còn nói chuyện đồng ý cái deal- bắt tay tận 3 lần là năm nay mình lấy vợ (dù vẫn không biết bắt đầu từ đâu) :))
Chúng ta quá mải mê vì những thứ chưa diễn ra ở tương tai, lo sợ những điều không rõ ràng mà quên đi lo sợ cũng không ích gì, chỉ có bình tĩnh xử lý với mọi thứ, từng việc một, giữ tâm bình an thì dù có là chuyện gì cũng không còn lo sợ nữa.
Lần này về mình cũng ngồi nói chuyện với Dì, Cả mẹ, dì và mình đều nhìn thấy một điều tệ hại đang đến nhưng không làm gì để thay đổi được. Điều mình nhận được từ phản ứng của dì là nếu không thể thay đổi được thì phải học cách chấp nhận nó.
Bỗng nhiên những vấn đề hoảng loạn thường nhật của mình trở lên vô cùng nhỏ bé.
Đôi khi điều chúng ta cần không phải là trở lên mạnh mẽ hơn, im lặng, vượt qua tất cả mà còn phải biết mềm yếu, phải biết chia sẻ trước khi sự im lặng kia giết chính bản thân mình.
–
Trong cái Show của Chú AB kia có đoạn đến Nhật và hành trình ẩm thực tìm kiếm Umami – Bourdain, to Takayama in a great back-and-forth: “Is umami a flavor or a sensation?” Takayama explains: “Umami is essence, strong essence.” Bourdain: “So it’s a mysterious force?” Takayama: “Yeah. Much bigger than the universe.” Bourdain: “Bigger than flavor?” Takayama: “Of course.”
–
This Moment Will Never Come Again-Enjoy It