#342

# #342
Đoàn tàu dập dềnh theo một nhịp đung đưa di chuyển chậm dãi giống như một cô trung niên tay xách túi bánh cuốn buổi sáng mua về nhà cho con cháu ăn dềnh dàng đi ở giữa ngõ rồi không mảy may để ý đến những người xung quanh, đến tiếng còi bim bim sau lưng, như kiểu trên đời này không còn co gì to tát quan trọng hơn việc bình tĩnh tận hưởng cái vui vẻ là đi từ từ về nhà ::)))
Mình mỗi khi khó ở là nhạy cảm với mùi, màu sắc, chuyển động, những gương mặt, những thứ sinh ra chỉ kiểu như làm mọi thứ ám ảnh hơn.
Trên tàu thường thì sẽ có 2 xe đẩy bán đồ ăn dạo xe 1 là nước suối, nước ngọt, bim bim và các loại đồ ăn có hại cho sức khoẻ khác. Xe 2 thường do 2 chị trung niên xồn xồn là xe bánh giò :)) giò hay có mùi hôi hôi như thiu do nóng lại còn bọc kín, bánh giò thì có vẻ ngon rồi thì với những người không ăn thì cái mùi đấy thật là kinh dị.
À lâu lâu sẽ còn có 1 xe trà với cafe gói uống liền được phục vụ tận chỗ với nước nóng khoảng 6-70 độ làm cho không khí của cái đoàn tàu này lúc nào cũng sặc mùi tạm bợ, chợ búa.
Học các bạn mình dạo này toàn đeo khẩu trang với kinh, kéo mũ sụp xuống mặt và ngủ cong qeo ngon lành như con lợn con rồi tí lại giật mình tỉnh dậy vì chị soát vé đập vai kiểm tra vé. Không biết có đang ngáy không.

Lượt về mình ngồi nghê 12 toa 7 và lượt về thì ngồi ghế 10 toa 7 nên coi như same vị trí. Lượt đi thì ngồi với 1 team toàn các cháu trẩu trẩu mới tham gia giải Dota 2 nào đó về vì thấy mặc áo đồng phục- nói những chuyện mình không hiểu 100% về nội dung game trong một kiểu im lặng thì thầm.
Không may mắn lắm lượt đi lên mình không ngồi cạnh một đôi anh chị và 3-4 đúa con cháu toàn trai từ 8-10 giọng đặc sệt hp :)) kiểu thị dân nổi trội không lẫn vào đâu được. Cái kiểu áo phông đen, quần jeans xanh, giày fake và ngủ thì cho chân lên ghế ngủ một cách tự nhiên an lành nhẹ nhõm. Nhưng cũng không nên đánh giá vẻ bề ngoài đấy với phong cách sống vì nhìn phong vẻ chăm sóc của anh chồng với mấy đứa con cháu thì lại thấy tận tâm hết lòng tuy nói hơi nhiều và hay lèm bèm :)) Còn chị vợ thì cho 2 chân lên ghế, móng tay gắn đá nhựa loè loẹt ngồi xem Youtube trên điện thoại.

Mình lại chuẩn bị trôi vào cái quãng buồn ngủ vì cái âm thanh đều đều xình xình như một loại thôi miên không sao dứt ra được. Kì quặc là mỗi lần về nhà với tâm trạng bồn chồn khó ở bao nhiêu thì tâm trạng nhẹ nhõm của chuyến tàu đi lại dễ chịu bấy nhiêu, giống như vừa đi hết đường đê và được rẽ lên cao tốc ấy.

Ngồi đọc hết cái cuốn: “những người đàn ông không có đàn bà” của chú Haruki thì cảm giác còn lại là của cái sự bình tĩnh khi nhận ra mình đang ở dưới đáy giếng, nhìn lên bầu trời phía trên đang xầm xập tối, cái sự bình tĩnh của việc nhận ra tình thế của mình nhưng không biết đi tiếp thế nào. Gần như những thứ xung quanh trở lên hỗn mang không gì nắm giữ được.
Cái sự bình tĩnh đấy làm mình im lặng cả tối.
hazz

leonardo-burgos-355530.jpg

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.