#328 Sunday, sunday

# #328 Sunday, sunday
Buổi sáng chủ nhật giống như một dấu cách dài vô tận chia tách cả tuần vừa qua với những gì còn lại. Mình nằm mơ thấy toàn thứ đáng sợ và trong lúc cắm đầu dưới vòi sen xối nước lạnh lên đầu thì mình hiểu ra là những thứ nhìn thấy/đạt được trong giấc mơ phản ánh những thứ mình đang khiếp sợ nó hiện thực + mong muốn khác mà mình không thể nào làm được. Suy nghĩ đấy nó cứ vất vưởng suốt trong đầu mình và trở thành một thứ ám ảnh, thứ ám ảnh khiến người ta có thể nhìn thấy lại trong giấc mơ.
Đôi khi giấc mơ trở lên quá thật, từ cảm xúc, khung cảnh, ánh nắng, màu sắc mùi vị khiến bản thân trở lên khiếp sợ và dù sao thì tiềm thức cũng chỉ diễn giải những ức chế của vỏ não thành những giấc mơ thôi nên nó không phải thật, và tất nhiên nó sẽ xuất hiện những khoảng đứt gẫy, những dấu hiệu phi lý phi logic và bản thân chợt nhận ra mình đang ở trong một giấc mơ và tỉnh dậy.
Nó cũng chỉ là một giấc mơ thôi.
*
Mình có tí thoảng thốt nhận ra mình đang bon bon đi trên cầu Vĩnh Tuy khi 15s nữa là tới 12h :d Nắng thu vào ngay cả 12h trưa cũng không gắt quá, như kiểu yếu pin và sắp nhường phàn còn lại của một ngày cho những quãng âm u, mưa phùn rét căm kéo dài.
20min trước mình ngồi bình tĩnh ăn tô mì vằn thắn quán quen đều đặn định kì như những chủ nhật khác.
65min trước mình còn ngồi đần mặt thừ người, cuốn chăn tới cổ ngồi nghĩ xem mình nên làm gì từ giờ tới chiều khi mà 22h MU mới đá và việc vô dụng nhất của những quãng chán đời là dọn nhà. Khi mà cảm thấy trầm cảm, chán đời, chán ghét tiếng người thì 1 là nên uống rượu hoặc nên ngủ. Khi nào cảm thấy vui, cảm thấy sẵn sàng đối mặt với thế giới thì nên ra ngoài.
*
Mạng wifi bữa nay không thể nào vào được, nhớ ra mình chỉ hay ngồi đây để đọc truyện, vẽ vời linh tinh và chẳng mấy khi gõ blog nên có vẻ đến bây giờ mình mới nhạn ra wifi chỗ này rất lởm, đổi lại điều hoà căng đét, khách không quan tâm đến nhau, luôn đến và đi vội vã. Nếu khéo léo ngồi đúng cái ghế quen thuộc thì cảm giác yên ấm dễ chịu quen thuộc được kéo lại.
*
Một nhóm 4 bà mẹ + 4 đứa con vừa ôm vừa bế trên lòng, xung quanh một lô các thể loại xe đẩy chằng chịt túi, các mẹ lơ đãng ngồi vừa nửa tâm sự, nửa hờn giận than trách. Cuộc gặp mặt này cảm giác như một cái van xả căng thẳng cho cái cuộc sống gia đình hạnh phúc hoặc không nhưng đang đầy dồn nén chồng chất tâm sự khó thở kia.
Dần dần nhìn mặt ngoài việc dựa trên nhân diện đoán được tính cách mà còn đoán được cảm xúc, ức chế dồn nén hiển hiện trên khuôn mặt.

*

Một quãng chông chênh khác, mình tìm thấy mình thơ thẩn đạp xe về nhà lúc 12h đêm, người đầy mùi thuốc lá khét lẹt, không hiểu sao cứ vương vấn ý nghĩ xiên con dao vào cổ thằng béo ngồi cạnh no nó cứ tằng tắng bắn điếu thuốc rồi hục hoặc ho. Bụng xôi ục ục nhưng chắc sẽ không ăn nữa.

:)) Thấy béo quáẢnh chụp Màn hình 2016-12-30 lúc 15.18.47.png

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.