#316 Never get bored
Mình chưa bao giờ thích thú việc chờ đợi:)) cảm giác chờ đợi luôn thiệt mệt mỏi, yếu đuối, chậm chạp và sinh toàn suy nghĩ tiêu cực :)) và việc chờ đợi hh từ t6 sang t2 cũng mang suy nghĩ tiêu cực tương tự. Giống như kiểu ai đó tuyên bố cảm giác của chúng mày là việc của chúng này í.
Tất nhiên mình cố gắng không để mình vì nó mà quay lưng với cuộc sống vốn dĩ đã làm mất lòng bao nhiêu người này trở nên cô đặc khó chịu thêm:))
Một trong những phẩm chất của những người xxx là luôn phải biết dự đoán tương lai ngắn hạn của mình trôi về đâu. Khi mà không dự đoán hoặc dự đoán sai thì phải thích ứng thật nhanh. Đừng mắc sai lầm lúc phải đưa ra quyết định nào :)))
À nghe to tát thế chứ acting của mình chỉ là không nghĩ đến chuyện delay và vui vẻ với ngày cuối tuần thôi. Nhớ ra tuần sau phải về nhà, không hiểu từ bao giờ về nhà lại trở thành gánh nặng to lớn vãi :)) khi đi mãi chả có nơi nào để về.
Chúng ta gọi ánh sáng hữu hình là gì
Hay những thứ ánh sáng vô hình nhiều khi chả tốt đẹp mẹ gì khi chị bán chuối trong cái ngõ mắt chợt sáng lên long lanh đầy ham muốn khi một cô đánh rơi ví mà không biết và đang nhổm dậy lao ra thì cô chủ quán cháo lòng quen oang oang gọi người đánh rơi quay lại nhặt và cái vẻ tỉu ngiu đấy cũng mang tính lịch sử như số 8 của đội nào đất trượt chân sml và để đội nhà đánh rơi chức vô địch còn đang tranh đấu chờ đợi cả sự nghiệp.
Ờ mà cái ánh sáng long lanh giây trước kia giờ tuyệt nhiên biến mất để lại một khoảng tối om mênh mông.
Dung khùng bảo người sang do tính :)) một số người chỉ nhìn cách ngồi, ăn uống đã thấy vất vả dù đang ngồi chỗ ngon lành sang trọng. Buổi sáng chủ nhật. Ngồi đúng cái bàn quen đọc tiếp quyển truyện đang vào những bước ngoặt gay cấn. Mình quyết định không đeo tai nghe, mọi thứ lùng bùng bên cạnh, một chị đi với con gái, em con gái tóc ngắn đến tai, hơi nham nhở đeo quả kính gọng đậm màu trắng ngồi chơi game, chị mẹ thì thảnh thơi gác chân ngồi đàn móc thấy nhẹ nhõm hết sức nếu move sang quán trà thì hợp hơn.
Hai bác gái già già ngồi thì thầm vào tai nhau mấy thứ kiểu nguy hiểm rồi gật đầu như búa bổ tuy nhiên chỉ gọi 1 ly cafe và một bác ăn mấy cái bánh ngọt lịm đầy đường. Người già không nên ăn ngọt thế mà.
Cái quán cafe này chỉ cần ngồi sai giờ quen thuộc là sẽ đầy rẫy trẻ con, chạy tán loạn, không hiểu bố mẹ chúng nó ngồi thờ ơ nhìn lũ con chạy là thấy vui hay một kiểu oán hận cuộc sống :)) kiểu thả cho chúng nó hò hét, nhảy lên ghế, nhảy lên bàn, chui cả vào tủ có 2 bin rác, đứa ngồi “ngoan” thì 30 giây một lần thất thanh gọi bố với âm thanh rít lên như chuông báo cháy.
Mình đã xoá Fb thì không thể chịu nổi các kiểu thông tin nhiễu loạn trên mạng và giờ ngồi đây nửa tiếng mình lại “no” cảm giác hoang mang đấy hơn. :))