#259

# #259
Thời gian chết.
Thời gian chết giống như quãng thời gian im lặng chờ đợi, kiểu thời gian trôi Nhấm nháp tha thẩn rất chậm, mà không chỉ chậm đâu nó còn như đóng băng lại, như ngừng trôi giữa khoảng không gian ngột ngạt, nếu như mọi việc chỉ đơn giản nhắm mắt quay đi và chối bỏ hiện thực thì sẽ dễ dàng biết bao.

Mình để dòng mô tả trên tk instagram là” When it’s real,you can’t walk away:) it’s your destiny:)cheer” để luôn nhắc mình không bao giờ được nhìn đi chỗ khác và không chấp nhận sự thật hiển nhiên xảy ra dù nó có tệ đến thế nào.
Và việc biết một sự thật/một việc điều gì đấy đã xảy ra và cách duy nhất có thể làm là kiên nhẫn/sợ hãi chờ đợi điều đó đến thật kinh khủng. Mình luôn thật dễ mất bình tĩnh và lâu lâu kiểu như chỉ khoái gào vào mặt người đối diện với bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào.
>
Mình check in sớm, như mọi khi đã vận dụng mọi kĩ năng nhanh chóng từ xếp hàng check an ninh, đến gửi đồ, đến check in hải quan nhanh hơn các bạn cùng hàng đến hơn 20 phút. Bằng chứng là mình làm xong mọi thứ, lượn duty free rồi ra sảnh chờ kiếm chỗ sạc đt đến hơn 23 min các bạn xếp hàng sau lưng mình mới tha thẩn đi đến. Mình vốn chịu không thể đi chậm, làm việc từ từ, xếp hàng thiếu khoa học hay bình tĩnh đến vô cảm mỗi khi cần làm gì nhanh chóng hay thiếu thời gian được.
Và còn hẳn 2 tiếng nữa mới đến giờ, quãng thời gian chậm dãi chết từ từ này làm người ngợm chân tay ngứa ran ran vì phải bình tĩnh chờ :)))) cơ mà với thói quen đúng giờ và làm mọi thứ có kế hoạch hiển nhiên mình luôn là người kiên nhẫn chờ các bạn đến ( phần chờ thì đúng còn phần kiên nhẫn thì hên xui) cho nên những thứ không thay đổi được thì phải vui vẻ mà làm :)))
Mình kiếm ngay được cái cột có sạc điện thoại và chỉ cần có mạng và có điện sạc thì ngồi tới lúc nào chả được phải hông.
Cơ mà mạng ở sân bay Yangon chỉ có theo sesson 30′ hết rồi thì không vào được nên đành đổi điện thoại khác.
>
Lượt về có một lô các cô chú già già đi tour sang thăm chùa khấn phật mong giàu cho con cháu bằng chứng gọi theo lô là nói chuyện rất giống nhau, bàn về các chủ đề rất giống nhau( con gái, con rể, các cháu, khoe tiền, khen chùa đẹp nhưng chả bằng thái lan tôi đi – một chú nhắc lại câu này 5 lần). Chuẩn bài khi nhắc sang chuyện hầu đồng, giọng nhóp nhép âm e bẹt bẹt thì mình Sure quà quê hải phòng rồi. :))) mình lại bắt đầu nghe lại những câu chuyện quen thuộc là hầu đồng, giá hầu, ai vỡ nợ, ai mới ra giá hồng. Có bà cụ 76 đang kể đi xem hầu từ hồi 7-8 tuổi với bà ngoại. :))) nghe vi diệu không thể tả được. Tự dưng giời gian trôi nhanh kì diệu. Bt thì mình không bao giờ nghe mấy câu chuyện này nhưng tự dưng nó cũng hấp dẫn thú vị riêng. Mình thì vốn không tin cứ cầu thánh, xin thần là được mà bất chấp cố gắng cá nhân. Nhưng có vẻ xung quanh đây có khá nhiều người tin mà còn tín nữa :))) mà đã tín rồi thì cho thành câu chiện khác đi.
Yangon cắt điện luân phiên 4-12 tiếng ngày Tuỳ vùng nhưng mà sảnh chờ sân bay thì điều hoà để lạnh vãi. Lạnh như kiểu ướp cá trong kho lạnh ấy. Mình lôi áo giữ nhiệt ra mặc trong con mắt ngỡ ngàng của anh chị em ngồi bên cạnh (mị đoán là ít đi chơi vì éo ai đi đôi 10cm, đầm đi đám cưới sang cái chỗ chỉ coá chùa với nắng nôi này. :)) )
Chia tay Lực mình cảm thấy nhẹ nhõm nhưng buồn buồn kiểu giống như mình là người bỏ cuộc còn Lực nó vẫn kiên nhẫn cày cuốc sống vì tương lai, vì ngày mai.
Chắc do anh em tối nào cũng uống say nói hết cả chuyện để nói nên mình bị tác động bởi dòng suy nghĩ “chính chắn” “lo lắng cho tương lai” của Lực he he còn mình thì vẫn sống không biết ngày mai vậy thôi.

 

_USS9302.JPG

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.