…
Tôi năm chặt tay Arlequin không rời, Nhưng bày tay Arlequin cứ nhỏ dần, nhỏ dần cho tới khi trở thành bàn tay cua con cóc bé nhỏ đã ở cùng tôt, con vật xấu xí dễ thương đã là niềm vui của tôi trong mấy tháng trời. Tôi nhắm mặt lại vuốt vẻ bàn tay nhỏ bé nhưng nó đã tuột khỏi tay tôi.
Tôi choàng tỉnh. Mở mắt thì trời đã rạng. KHông khí mát và ngọt sau cơn mưa ùa vào lồng ngực. Chung quanh tôi là sự tĩnh lặng vô cùng. Qua song sắt nhà tù tôi nhìn thấy bầu trời nhạt dần, bóng đêm mất đi nhường chỗ cho một ánh hồng cảm thấ được chứ chưa nhìn thấy được đang dâng lên từ phương Đông. Đầu ốc tôi bừng sáng trong một tia chớp từ bên trông, những ý nghĩ trở lên rõ ràng như chưa bao giờ rõ ràng như thế. Nỗi buồn mất đi không để lại dấu vế. Thế chỗ nó là một niềm vui không tên trong sáng.
Đó là phút mà người ta đặt tên là mặc khải.
….