Giật mình đột ngột tỉnh dậy khi máy bay rung lắc vào một vùng thời tiết nhiễu động, xung quanh tiếng xì xầm của người nói chuyện, của Em tiếp viên giọng sg đang mời khách dùng bữa tối. Tự dưng mình quên mất mình đang ở đâu, chỉ là một cơn chợp mắt lúc take off mà làm mọi thứ như cuốn trôi đi. Mất một lúc thì mới định hình lại.
Đã có lúc mình thích những chuyến bay dễ sợ, mọi thứ đều đơn giản, gọn nhẹ, không có gì lặp lại, không gian, con người , những gương mặt, những điểm đến, mỗi lần đều mang những cảm giác khác nhau của sự đi chuyển, rằng cảm giác bản thân đang sống rất rõ ràng. Rồi đến một quãng những cảm giác đấy lại mờ nhạt đi. Những bữa ăn nấu công nghiệp mùi vị công nghiệp không còn hấp dẫn mình nữa, những tờ tạp trí màu mè đầy ắp hình ảnh tươi đẹp sang chảnh không còn là thứ nên hóng qua. Sự đi chuyển trở lại là sự di chuyển đơn thuần. Dù tiện nghi làm cho sự chờ đợi dễ chịu hơn một chút.
>
Do đang ở hạng titan nên được ưu tiên một chút ở quầy thủ tục, ưu tiên thêm một chút chỗ xếp hàng, ưu tiên thêm một chút chỗ chọn ghế :)) mình từ hàng 31 lên tận hàng 16. Lượt bay trước còn đc up lên tận hạng C với một ưu tiên kì quặc :)) chắc do mải cười với em nhân viên làm thủ tục :))
Gần đây mình thích mọi thứ im ắng để cho các bạn có được một đánh giá sai lầm về cuộc sống. Rằng không có gì chia sẻ lên mạng xã hội tức là cuộc sống chán Vl, không có gì làm, ko biết đi đâu chơi :)) chỉ là họ không đủ thân thiết để chia sẻ thôi.
>
Tiki ship gấp cho mình cuốn “khi hơi thở hoá thinh không”Paul Kalanithi- về câu chuyện của một bác sỹ phẫu thuật não người Mỹ gốc Ấn và câu chuyện tiếp cận, đối mặt với sự thật là anh bị ung thư phổi giai đoạn cuối, chấp nhận thời gian của mình sẽ chỉ còn tính theo tháng theo tuần.
Cuộc sống của chúng ta luôn là một chuỗi những lựa chọn. Và khi không có lựa chọn nào thì cách tốt nhất là học cách chấp nhận và tận hưởng những gì còn lại. Cuốn sách xuất bản hai tháng sau khi bác sỹ kia mất. Người chấp bút đã viết những dòng rất tình cảm, chân thành ngay phía đầu trang sách và câu chuyện này chúng ta sẽ cảm thấy rất gần gũi với cuộc sống của mình.
>
Mình đã dành 2 tiếng của chuyến bay để đọc xong cuốn sách. Cảm giác của mình là một sự hỗn mang tự phát trong đầu óc :)) một kiểu shock nhè nhẹ mỗi lần chìm đắm đọc một cái gì đấy thiệt hay ho. Giống như lúc ngồi chết lặng nhấp nháp những ngày lặng lẽ trong “Núi Thần” Thomas Mann :)) lần này thì là một cảm giác khác.
Hỗn mang vì cảm xúc tự đặt mình vào hoàn cảnh của Bác sỹ. Phải làm gì khi nhận thức được thời gian của bản thân là bao lâu. Thu xếp những công việc cho người ở lại: tài chính, gửi tinh trùng, thăm những người bạn cũ, làm những điều mình muốn một lần cuối. Nhận thức việc ngày mai có thể là ngày cuối cùng.
Mình chỉ thấy sự ớn lạnh ở lại khi nghĩ đến những việc trên.
Hồi ở Mel có quãng thời gian trầm buồn chậm dãi, mình đã có lúc nghĩ đến chuyện tự tử giống như kiểu mệt quá end đi cho nó xong. Nhưng sau khi vượt qua cơn trầm cảm đấy. Cuộc sống vui vẻ trở lại, không khí, mùi vị , màu sắc quay trở lại thì mình tha thiết sống hơn bao giờ hết. :)) giống như bác sỹ kia nhận thức được cuộc đời mình còn bao nhiêu thời gian thì phải cố sống cho trọn vẹn he he.
>
Anh Grab đi con misubishi đỏ chót, mới toe đón mình ở cột 14. Thoát khỏi kiểu Grab ặt 1 màu i10 với morning ở hn. Lâu lâu không đi ra đường thiệt cảm thấy hông được quen :)) thầy giáo bảo đêm qua Pepsi nhớ Papa nên kêu cả đêm :)) tự dưng nhớ 3 đứa chúng nó thế. Pepsi với Bom lợn gầy thích được ve vuốt yêu yêu, Bob hl thì thích được vuốt ve nhưng suốt ngày ngại :)). Mấy hôm rồi lại đón chúng nó về. He he
Cô cũng thích quyển “Khi hơi thở hóa thinh không.” Giọng văn rất hay, người vợ của ông bác sĩ viết cũng đầy tình cảm.