r/AskReddit
Trầm cảm là cảm giác như thế nào?
—
u/dancingdan42
Hãy tưởng tượng một ngày bạn thức giấc, mọi thứ đều bình thường và thế giới này trông vẫn ổn. Và rồi bạn dùng bữa sáng, ngày ngày cùng một loại thức ăn, nhưng chẳng còn vị gì cả. Bạn bước vào bồn tắm và cố hết sức để điều chỉnh nhiệt độ sao cho ấm áp và dễ chịu, nhưng nước vẫn giữ nguyên 1 độ dưới mức nhiệt cơ thể. Mọi người nói chuyện với bạn với một tông giọng đều đều và đồng hồ thì dường như chạy chậm gấp đôi. Một ngày dài cứ thế trôi, và bạn bắt đầu nhận ra bạn chờ đợi được về nhà với chiếc giường của mình đến mức nào, bởi chỉ có lúc bạn ngủ, cả thế giới này mới không chỉ có hai màu đen trắng. Bây giờ, lặp đi lặp lại cứ như thế ngày này qua ngày khác cho đến khi bạn thậm chí chẳng còn trông đợi giấc ngủ nữa, bởi bạn biết rằng rất nhanh thôi ngày mai sẽ đến và bạn sẽ phải làm lại tất cả những việc trên. Kiểu kiểu như thế.
>u/NavyDragons
Rồi bạn nhận ra bạn đang bế tắc thế nào, vì vậy bạn cố gắng lấy lại chút tia sáng trong cuộc đời tẻ nhạt, quay về với những việc đã từng khiến bạn hạnh phúc hay có cảm giác được sống. Chỉ để nhận ra đọc sách giờ đây chẳng khác gì đọc một bản luận văn, các bộ phim giờ đây cũng chỉ như những tấm hình lướt qua trên màn ảnh, trò chơi bạn thích nhất giờ đây chỉ giống các chuyển động cho đến khi kết thúc. Bạn bè của bạn, ngay cả khi họ ngay bên cạnh thì thậm chí cũng giống như họ không hề ở đây. Cả thế giới của bạn đã hoàn toàn tê liệt.
—
u/Kutloisiso
Tê liệt, lãnh đạm, vô vọng, không có động lực. Duy nhất chỉ một thứ không phải là nỗi buồn, đó là cảm xúc riêng biệt mà thực tế tôi hiếm khi nhận thấy.
>u/AltoRhombus
Điều này là khó để giải thích nhất. Tôi không buồn, chỉ là không có động lực hay đam mê. “Chỉ là”.
—
u/Marigold12
Có lần tôi đã nghe ai đó miêu tả, đấy là cảm giác bị kẹt dưới nước và hiểu rằng dù có cố gắng bơi theo cách nào đi nữa, vẫn chỉ có nước và nhiều nước hơn mà thôi, không hề có dấu hiệu nào của không khí. Với tôi, đó là cảm giác bị giam hãm trong cát lún. Chắc chắn là bạn vẫn có thể làm mọi thứ, nhưng phải với một nỗ lực toàn thân phi thường. Một trong những điều tệ nhất là nó không phải một tổn thương vật lý. Bạn không thể nắm bắt được nó, vì thế bạn vừa không biết nó có tồn tại hay không, nhưng đồng thời cũng chắc chắn là nó có hiện hữu, bởi bạn có thể cảm nhận nó ở mọi nơi. Mọi nơi trên cơ thể bạn. Suy nghĩ ban đầu là nó chính là bạn, phải không? Vậy thì tất cả những gì bạn thực sự cần phải làm là điều chỉnh suy nghĩ của mình tốt lên, nhưng giờ trầm cảm đang ăn mòn tất cả mọi thứ khiến bạn cảm thấy tích cực. Giờ thì sao? À thì, đời bạn khốn nạn toàn tập. Bởi giờ nó là một phần trong nhân dạng của bạn. Mọi cảm giác hay trải nghiệm bạn có đều bị nó lấp đầy. Giống như hút một điếu thuốc lá thật nặng và thưởng thức một bữa ăn ngay sau đó. Mọi thứ đều có vị như tro, và tất cả những gì bạn muốn là được nếm lại vị như món ăn đó đã từng có.
Vậy phải thế nào? Bạn có thể nhờ đến sự giúp đỡ. Có thể. Nếu bạn cố gắng được. Nhưng ít khi xảy ra lắm, bởi liệu pháp trị liệu thì tốn kém, bạn thì đang phải làm việc, và bạn có các nghĩa vụ xã hội nữa, thế này và thế kia và thế nọ. Bạn nghĩ, thôi nào, có thể nó chỉ là một vấn đề tự đến tự đi thôi. Bao nhiêu thứ rắc rối ngày xưa đã xảy ra và rồi cũng ổn mà. Thế nên bạn đợi. Và đến lúc tổn thương tâm lý ấy phát triển đến mức báo động, nhiều hơn nhiều hơn nữa, có cảm giác như bạn vừa tạo ra một nhân bản tồi tệ của chính mình. Kể cả những điều cơ bản cũng trở nên bất khả thi. Bạn không muốn ăn, không muốn tắm, không muốn ra ngoài cùng bạn bè. Bạn không muốn làm gì cả. Có thể bạn không nghĩ đến việc làm thương tổn bản thân, nhưng nếu phải chọn giữa tồn tại và không tồn tại thì chắc hẳn bạn cũng chẳng cần phải nghĩ. Tồi tệ hơn, bạn khó có thể nói ra những điều này với ai, bởi bạn không muốn bị đối xử như một kẻ ủy mị. Bạn không muốn bị coi là khác biệt. Bạn biết rằng nếu bạn tâm sự với ai đó, người ấy sẽ nhìn bạn qua một lăng kính của sự trầm cảm tương đương. Vậy nên bạn cô độc. Ốc đảo của riêng bạn dường như co cụm lại mọi lúc. Mực nước biển thì đang dâng cao ngày càng nhanh. Và tất cả những gì bạn có thể thấy hàng dặm trước mắt, rốt cuộc cũng vẫn chỉ hoàn toàn là nước.
Reblogged this on Scorpion and commented:
Trầm cảm không đơn giản là một nỗi buồn tự thân.
Nó là con quái vật ăn não thực sự.