#367 Suffering In Silence

:d

Mình sống trong một quãng hoang mang hỗn loạn của mọi thứ: Công việc, gia đình, sức khoẻ, các mối quan hệ xã hội. Những thứ tưởng như an toàn, yên bình, ổn định thì luôn có thể thay đổi chỉ trong một vài phút. Khi mà bắt đầu biết chia sẻ cảm xúc và những điều diễn ra xung quanh cuộc sống ra bên ngoài thì nó cũng kéo theo một hệ luỵ, tự bản thân sẽ neo cảm xúc, sự ổn định của tâm trí theo những thứ được chia sẻ. Nó thường đem lại cảm xúc rất tệ.

Hết lần này đến lần khác đều đem lại cảm giác rất tệ.

>

Một sáng thức dậy, thấy đau ê ẩm ở nách. Một cách vô vớ :))

Những thứ đến vô cớ thường là nguyên nhân của những thứ rất tệ đã ấp ủ từ lâu và hệ quả của một quyết định sai nào đấy đã đến trước đây.

Mình luôn cần câu trả lời cho mọi chuyện và nhất là khi đã thúc đẩy để điều kiện thể chất của bản thân trở lại trạng thái thêm một cái mụn cũng là dấu hiệu của việc mất cân bằng thì việc không tìm được nguyên nhân của cơn đau kia cũng là một cơn hoang mang thực sự.

>

Hà Nội cuối tuần âm u giống như kiểu chỉ cần chớp mắt 2 cái thôi nó sẽ lại ập xuống bóng tối, đêm dài hơn ban ngày, mình dành thời gian cuối tuần để ngủ nhiều hơn để thả trôi đầu óc vẽ ra đủ thứ viễn cảnh kinh hoàng kinh dị kiểu ốm đau bệnh tật nào đấy.
Và nếu viễn cảnh đấy thành sự thật thì mình sẽ chọn một cách end-up thật nhanh. Mình không thể nào chịu đc ấy :))

Câu chuyện hoang mang tuổi 27 thật là buồn cười.
Các bạn mình đứa thì sắp lấy vợ, đứa là lấy vợ và kịp có 2 đứa con, đứa vẫn lênh đênh trên biển vài tháng, năm một -hai lần mới dc ăn cơm cùng bố mẹ, thấy mặt vợ con, đứa thì bỏ việc và nhào vào con sóng khởi nghiệp, đứa thì bắn điếu thuốc và thở dài trăn trở cuộc đời ngang trái, đứa thì luôn không cần lo đến tiền và chỉ cần nghĩ đến chuyện chơi nhưng hoang mang tuột độ vì không biết cuộc đời thực sự muốn gì, đứa thì luôn luôn chỉ là kỉ niệm vì bạn đã ra đi ở tuổi 19 nhưng với mình thì bạn vẫn luôn bên cạnh.

Mỗi lần gặp các bạn mình luôn có một câu hỏi, là do mình may mắn hay là do sóng gió chưa đến. Mẫu số chung của các bạn là mang một ánh mắt hoang hoải của hi vọng mong manh nào đấy, câu trả lời không đến từ ngôn từ mà từ cách bạn chấm dứt mối quan tâm tới một chủ đề bằng cái lắc đầu vô vọng và châm một điếu thuốc, cái ánh mắt sẽ không gặp ở những người ngoài 40 khi tất cả những thứ ngọt ngào, cay đắng, đổ vỡ, làm lại từ đầu đều đã trải qua.
Cũng không bao giờ gặp ở Bà Nội – người đã dành cả đời gồng gánh gia đình, thúc đẩy những đứa con và giờ là những đứa cháu không bao giờ được đi lạc đường. Người luôn dạy mình nhìn vào sự thật và chấp nhận nó một cách nhanh nhất có thể và dù có làm gì cũng luôn cần chừa một đường để rút lui.

Sống an toàn và giảm thiểu rủi do, ơn nào cũng nhớ và thù nào cũng trả. :d

>

Quán cafe quen vắng quay quắt lặng lẽ chiều chủ nhật, có mỗi mình mình. Tự dưng mong ngóng vô tình gặp một người quen dễ sợ. Chúng ta sẽ nói những chuyện vui vẻ, những chuyện vô thưởng vô phạt mà ko phải set up mục đích gì.

Đó cũng là lý do suốt 2 năm mình chủ động bước ra khỏi mọi mối quan hệ vì không thể chịu được cảm giác ai phải cố chiều lòng mình hoặc mình phải chiều lòng ai đấy và việc luôn biết mình sắp nói gì và vì lý do gì thực sự rất mệt :)) Và con người mình thì luôn muốn nói luyên thuyên.

876e39b4a46f17d8f67f1b3a571bb14e.jpg

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.