# #330 Like the light at the end of the tunnel.
Chắc chắn phần nổi tiếng nhất của giải Boston là Heartbreak Hill, một chuỗi dốc dài bốn dặm về cuối cuộc chạy. Heartbreak Hill là nơi người chạy dường như cảm thấy kiệt sức nhất. Trong lịch sử 117 năm giải chạy đã có đủ loại huyền thoại sinh ra về chặng dốc này. Nhưng, khi thực sự chạy, bạn nhận ra nó không khắc nghiệt và không phải không khoan dung như người ta vẫn nói. Hầu hết người chạy đều vượt qua Heartbreak Hill một cách dễ dàng hơn họ nghĩ. “Hey,” họ tự nhủ, “rốt cuộc thì nó cũng đâu có tệ lắm.” Chuẩn bị tinh thần cho chặng dốc dài đang chờ bạn gần cuối, tích trữ đủ năng lượng để đối đầu với nó, và bằng cách nào đó bạn có thể vượt qua.
Cơn đau thực sự chỉ bắt đầu sau khi bạn đã chinh phục Heartbreak Hill, xuống dốc, và đến phần bằng phẳng của hành trình, trên các con phố trong thành phố. Bạn đã trải qua đoạn tồi tệ nhất, và bạn có thể hướng thẳng về đích—rồi bỗng nhiên cơ thể bạn bắt đầu gào thét. Cơ bắp bạn co rút, chân bạn nặng như chì. Ít nhất đấy cũng là những gì tôi trải qua mỗi lần chạy giải Boston.
Những vết sẹo tinh thần có thể cũng như thế. Theo một nghĩa nào đó, nỗi đau thực sự chỉ bắt đầu sau khi một thời gian đã trôi qua, sau khi bạn đã vượt qua cú sốc ban đầu và mọi chuyện bắt đầu lắng xuống. Chỉ khi đã leo qua con dốc đứng và xuống đến mặt đất bằng thì bạn mới bắt đầu cảm thấy đến lúc này mình đã bị tổn thương nhiều đến nhường nào. Vụ đánh bom ở Boston có thể cũng sẽ để lại đằng sau kiểu đau đớn lâu dài về tinh thần này.
[Haruki Murakami: Boston, từ một công dân của thế giới, người tự gọi mình là người chạy | Nguyễn Huy Hoàng]
(https://hoanghannom.com/2017/09/16/boston-from-one-citizen-of-the-world-who-calls-himself-a-runner/)
*
Mình dành cả một buổi tối để đi tìm thứ gì đấy giải trí, thứ gì đấy thú vị kéo tâm trí khỏi đống hổ lốn ngổn ngang mình mỗi ngày cố gắng nhặt nhạnh thu xếp để xây một bức tường ngăn cánh bản thân với phần còn lại.
Gần đây đọc mấy truyện ngắn của chú Murakami thấy nhẹ nhõm, thấy đồng cảm và chia sẻ hơn biết bao nhiêu.
Ngồi xem Drama việt xong thấy kiểu như type sống nửa với như mình thiệt không phải số đông, các bạn toàn type nam thanh nữ tú sống cá tính màu sắc chứ không kiểu cười khẩy bỏ qua mỗi lần không biết làm gì tiếp.
à các bạn nên xem bộ film tài liệu mới này đi- [Episode One | The Vietnam War]
(http://www.pbs.org/kenburns/the-vietnam-war/watch/episode-1/)
Một bộ film mà mình cảm thấy gần sự thật nhất so với những gì mình dành thời gian đọc suốt 2 tháng hồi ở Mel, sách viết bởi tất cả các bên, từ sách của vị Tướng vĩ đại của chúng ta rồi đến một trung uý phía bên kia, một nhà báo- nhiếp ảnh gia người Mỹ hay sách ảnh chính thống của các bạn Úc.
À thôi, chiều mình đi chơi rồi. Mình về sẽ type tiếp.