# #321 Loud
Silent people have loudest mind.
Quán cafe mới tưởng chừng như yên ả êm ái để cố nuốt qua một buổi tối giữa tuần bỗng đâu có một sự “đổ bộ” cuốn trôi đi sự dễ chịu mới chợt chảy ra.
Team “đổ bộ” là một gia đình 8 người, không hiểu sao nói rất to ;)) và như kiểu hét cmn vào tai nhau luôn, từ mấy bạn bố mẹ đến hai đứa trẻ con 2-3 tuổi cứ gào lên nhại mấy câu mẹ nó nói “cút, cút đi” trong tiếng cười hềnh hệch khả ố của con mẹ. Giọng quang quác về chuyện “đéo ai ăn lẩu buổi trưa” :)) à chị đấy béo vcl lên í.
Mình thì cũng thông cảm về chuyện éo cùng level nên mình không nuốt được cái funny gì trong câu chuyện đùa nhạt nhạt của gia đình này :)) cơ mà cảm giác đi hết từ ngỡ ngàng này sang ngỡ ngàng khác.
Có khi chỉ có cái chỗ có cái gõ view kì quặc mình suốt ngày chụp ảnh ấy là ngồi đọc truyện một cách yên bình được.
Có một anh trong gia đình đấy xếp ghế ngồi gần mình lấy cuốn Hanibal từ giá sách xuống và mở phát giữa giữa xong đọc:)) với tốc độ ánh sáng khoảng 7s một trang trong khoảng 20s thì anh í bỏ cuộc và nhìn xung quanh lơ đãng hình phẩm về cafe capu sao nhạt thế. Ờ cái này đúng. Cafe quán này dở vãi.
Khi đã chịu hết nổi âm thanh hỗn tạp của các bạn tạo ra thì như mọi khi mình lặng lẽ đeo tai nghe vào.