# #280
Gần đây mình chăm chỉ viết, đa số toàn mấy chuyện nhạy cảm nên post vô mấy cái # có pass hoặc để pravite như 1 kiểu tự bảo vệ mình trước sự tò mò lâu lâu không đáng có, kể ra tò mò thì cũng vui vì mình mắc chứng bệnh hiện đại- hội-chứng-sợ-bị-quên-lãng mà. Nên như kiểu 24h từ khi post cái post cuối ở fb mà cảm giác như kiểu mình đã cai Fb đc hơn 1 năm.
Mấy hôm nay cảm giác chán nản, một kiểu chán nản khởi đầu của kiểu trầm cảm như có bóng đen chậm dãi buông một bức màn xám xịt xung quanh cuộc sống của bạn, rồi thì sau đấy có làm mọi thứ trước đây thấy vui vẻ thì giờ cũng như L. :)) Mình đột nhiên thấy việc bỏ fb, thoát khỏi điện thoại dễ dàng và nhẹ nhàng bao nhiêu.
Tai nghe đứt do hôm trước đi chơi về phi xe vào chỗ để rồi lu người thoái lui, con tai nghe 1.2m thân yêu của mình ngoặc vào con wave của thằng để cạnh rồi cảm như đứt, cơ mà không, nó không đứt, dây lõi chỉ bị kéo căng so với bt và nếu như thông minh ra mình để yên thì nó cũng còn sống đến giờ này. Cơ mà thói cầu toàn vô bổ của mình muốn mọi thứ thật hoàn hảo, cong ra cong thẳng ra thẳng thì mình kéo phựt cái giãn cả dây ra . End done. Dây lõi bạc đứt phựt ở đâu đấy và em tai nghe tịt ngóm. Nỗi buồn vô hạn xâm chiếm và X 2 lần cơn cuồng nộ.
>
Ngồi nghe “Litte Love” của anh Thanh Bùi hát với bạn trẻ con thì thấy vui vui.
“Biết trước ta luôn chia ly mà sao vẫn yêu, mà sao còn yêu”