# #246 Many Shade of Black
Hôm qua vì xem cái đoạn chú House nhảy 1 miếng Santwitch của bệnh nhân làm đột ngột mình nhớ đến miếng santwich đầu tiên trong đời của mình- chỉ có vị mặn đắng của kinh nghiệm xương máu và “tiếc tiền” :)) Đấy là chuyển đầu tiên sang Mel từ SG sang Darwin, cô Yến đã cho $20 để mua gì ăn trên đường nhưng đã vét hết cả ra để đóng tiền quá cước cho mớ sách vở yêu thích và mì gói mang theo.
Đoạn sau thì mình nhớ cái nhà Homestay đầu tiên ở 154 Huntingdale – chắc bạn Kevin có nhiều kỉ niệm hơn mình vì mình chỉ ở có 2 tuần là té.
Hôm nay hn có sương mù và mưa phùn, lượn ngoài đường cảm giác kiểu Ăng-lê ghê gớm :)) hoặc kiểu Meo-buồn cũng đc. Có những tuần mưa phùn dầm dề ngày này qua ngày khác cảm giác như mọi thứ buồn đến mốc cả lên.
>
Mỗi khi căng thẳng vì cv, vì những thứ nhỏ nhặt khác mình lại nhớ cái quãng vui vẻ làm việc chung với bạn Kevin -đi bán hoa quả. Hồi đấy luôn luôn ghét cuối tuần vì khách đông gấp 2-3 lần và thời gian thường kéo dài đến như vô tận.
Nhưng theo một cách nào đấy đến một thời điểm những kiểu ức chế của mình vì việc làm nhiều, lương thấp, hay làm cực làm mẹ gì kiếm tiền cho đại ca giàu thêm thì biến đổi thành một thứ động lực khác. Động lực thử thách bản thân mình, những va chạm, kinh nghiệm, kĩ năng xử lý ở nơi không thể gặp ở chỗ khác này giúp mình rất nhiều cho mọi thứ sau này. Cho nên mình chưa bao giờ thấy hối tiếc vì chọn một công việc khó khăn, làm việc cực nhọc và đầu óc lúc nào cũng căng cứng mệt mỏi.
Nhưng biết đâu chọn cuộc sống an toàn lại vui, :)) đỡ mệt đầu hô hô
>
Giọng hát của chị Adele vang vang từ bài hát “Million Years Ago” giống như tiếng xoẹt xoẹt từ thanh đao tập mà thầy Nam lâu lâu cầm đến sân tập, nó cũng giống như cảm giác tay cầm lưỡi sao ngọt sắc tự cắt vào da và chỉ thấy cảm giác tê tê sung sướng như trút được gánh nặng đè nén bao lâu.
” I know I’m not the only one
Who regrets the things they’ve done
Sometimes I just feel it’s only me
Who can’t stand the reflection that they see
I wish I could live a little more
Look up to the sky not just the floor
I feel like my life is flashing by
And all I can do is watch and cry
I miss the air, I miss my friends
I miss my mother, I miss it when
Life was a party to be thrown
But that was a million years ago”
Vp 1h22 chiều, một nửa đi ngủ, nửa còn lại với những gương mặt hắt lên từ màn hình máy tính, ngồi kì cạch gõ gõ liên tục. Mình vẫn thấy là với một ngày thời tiết như thế này thì đừng nên ở nhà ngủ, hãy đi cafe, hãy lên hàng cá ngồi chen chúc, uống 1 ly đen đá, hãy làm những việc chưa bao giờ làm, hãy làm thật tốt + tốt hơn nữa những việc đang làm vì với thời tiết buồn thảm này thì chỉ cần tự mình bỏ cuộc/cảm thấy yếu đuối thôi thì những thứ khác cũng đổ vỡ theo.
Và nếu chưa từng vỡ vụn trong thất vọng, thất bại thì chẳng ai biết cách đứng dậy, học từ thất bại đó hay biết cái giá phải trả của mỗi quyết định là thế nào.
Các bạn khác cứ nói về chuyện nghĩ về tương lai tốt đẹp hay chỉ toàn nói về những điều không ra gì ngay từ đầu thì có thành công hay không ?
Thiệt thì mình cũng không biết đâu ?