Xanh hơn cả màu xanh.
Khi anh tay găp cô gái đó cậu đã viết như này. Bởi vì đôi mắt của Eugene đã quen với sương mù của những điếu thuốc lá và xì gà cuộn xoáy như khói độc, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ trong bộ đồ nỉ, với đôi găng tay ôm lấy cánh tay trắng ngà như thường của nàng tự như những tua cuốn đang len lỏi lên đôi bàn tay ấy. Nhưng bây giờ đôi tay ấy được nắng hôn lên, để lại sắc hồng, tựa như sắc hồng phơn phớt người ta tìm thấy trong vỏ một con ốc xà cừ được một nhà động vật học ngơ ngàng lần đầu tiên nhìn thấy bởi vì anh ta bị hút hồn bởi màu hồng đào đầy hứa hẹn của nó. Đó là cánh tay của nàng, nhưng chính đôi mắt của nàng mới là thứ làm hơi thở của anh ta nghẹn lại trong cuống họng và làm trái tim anh ta nảy lên.
Chúng xanh biếc.
Thậm chí là nhìn qua luồng hơi cuộn xoáy đầy kiêu ngạo từ những điếu Chesterfiled và Lucky Strikes, anh ta vẫn nhìn thấy mắt nàng xanh hơn cả màu xanh, xanh tựa biển cả.
Xanh hơn cả màu xanh
Màu xanh mà anh ta có thể mãi mãi đắm chìm trong đó và sẽ không bao giờ nhớ đến màu đỏ của chiếc bật lửa hay màu vàng của bắp ngô. Xuyên qua lỗ hổng của căn phòng đó màu xanh của đôi mắt ấy cắn nuốt anh ta và lướt qua anh ta và chẳng bao giờ thấy anh ta cả. Và sẽ chẳng bao giờ thấy điều mà anh ta chắc chắn.
Từ thời khắc đó Eugene hiểu ra những nhà thơ đã viết về điều gì trong suốt những năm qua. Tất cả những linh hồn cô độc, lang thang, lạc lối, những linh hồn này là anh em của anh ta.
Anh ta đã biết một tình yêu chẳng bao giờ là của mình. Anh ta rơi vào lưới tình với nàng nhanh tới độ không ai trong căn phòng nghe thấy âm thanh đó. Tiếng lách tách của tia lửa tình toé lên, tiếng lanh canh của trái tim anh ta vụn nát.
Đó rõ ràng là một sự lặng câm nhưng cuộc đời anh ta đã tan thành trăm mảnh.
