#5/365 Mơ.

Mình khâm phục khả năng ghi nhớ của bộ não trong tiềm thức- nhưng ko hề khâm phục khả năng ghi nhớ của mình.

Có những giấc mơ theo chúng ta dai dẳng suốt cuộc đời mà chẳng thế cắt nghĩa được nó là gì.

Mình coi nó dường như là một điểm gấp của tiềm thức, đánh dấu những biến động của cuộc sống, va chạm và trí nhớ ghi dấu nó lại đưa vào giấc mơ.

>>>

Trong những ngày đông Melbourne năm ấy, mình gần như chỉ sống bằng ý chí, mọi thứ tối giản đi để con người tồn tại. Mình đã mơ giấc mơ ấy, mỗi sáng khi các bạn cùng nhà dậy đi làm mình mới dám đi ngủ. Sợ bóng tối, sợ những giấc mơ đến, sợ cảm giác tỉnh dậy giữa đêm.

An toàn là một tính từ mang tính phù phiếm. chẳng thể khẳng định được điều gì.

>>>

Ngày hôm nay mình đã lại mơ thấy giấc mơ đấy.

Mình như đang leo lên từ một cái vực, hay một cái giếng to, nhìn lên trời, bầu trời- cái lỗ sáng sáng đầy hi vọng đấy bé bằng bàn tay, mình cố trèo lên qua đống đá ấy thì lại sụt xuống hoặc có người thả đá xuống làm mình không thể lên.

Khiếp sợ trong nỗi sợ vì cái chết mất hi vọng, cái chết dần mòn của ý chí và bỏ cuộc. Mình lại tỉnh dậy.

Dần dần mình hiểu đó là đáy của tất cả. Là giới hạn của bản thân. Và nếu không bỏ cuộc thì bản thân sẽ vượt qua những khó khăn ấy.

Chưa bao giờ mình leo được lên khỏi cái giếng trong giấc mơ. nhưng với đời thực mình là làm được. Và bằng chứng là vẫn cố gắng đến tận bây giờ.

Những kẻ yếu đuối, hay dị nghị sẽ bỏ cuộc. Còn bản thân có dám chết cho điều mình cố gắng không.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.