# #356
Vợ chồng bạn tôi, cuối cùng rồi ly dị thật. Thủ tục nhanh gọn đến bất ngờ. Đến nỗi, họ bước ra khỏi tòa rồi, mà vẫn còn bàng hoàng chưa tin được mình cũng vừa ra khỏi mười mấy năm hôn nhân. Hai người, giờ thì không gọi là vợ chồng được nữa, rủ nhau vào quán cà phê bên đường. Chị bật khóc. Anh cũng khóc. Họ cứ ngồi như thế hết buổi chiều, chỉ khóc thôi, không nói được gì. Rồi không cầm lòng được, anh cầm tay chị. Chị thảng thốt khẽ giằng lại, nhưng anh giữ chặt không buông, vậy là chị để im.
Bỗng nhiên anh nhận ra, cuộc hôn nhân này có thể đã khác, nếu như anh làm như vậy. Nếu như nếu người kia có gì không đúng, thì người này vẫn sẽ níu tay. Và khi người này níu tay, thì người kia cũng mềm lòng lại. Có ai bỏ nửa đời để đi tìm mãi những bàn tay mới đâu. Suy cho cùng, ai cũng chỉ muốn được yên ấm trong một bàn tay mà mình tin tưởng.
Một bàn tay biết giữ lấy tay mình.
Quote:
>
Cuối giờ làm, một ngày thứ 3 éo typical tí nào và đan xen những chuyện hãm l thì cuộc sống lấy công việc làm chủ đạo này tự dưng thú vị đến một cách bất ngờ. Việc làm việc một cách kỉ luật, chặt chẽ giúp giảm thiểu những sai sót và như mọi khi mình giảm thiểu những việc phải fix lại như các bạn.
À mà bây giờ không khí mùa đông ùa về lan tràn cmn khắp nơi rồi nên Hà Nội như kiểu bật điều hoà full :))Giờ này chỉ nghĩ đến đi ăn nhưng mình thì chỉ nghĩ đến chuyện công việc và đi tập và ngủ :)) 3 thứ cần nhất lúc này.
Những lúc thấy kiểu kích động vl như này thì thay vì nhào lên cắn vào cổ đứa khác thì nên đi uống trà, bình bình ngồi ngửi mùi trà cam quế thơm phức, xung quanh toàn cây và nhạc thì nghe có vẻ rất có gu, tự dưng thấy cơn điên dịu hẳn.
Mình có lẽ lần sau nên tiếp tục đi uống trà thay vì đi đấm bao cát bụp bụp :))
PS: That cat save my day :d