Vô hình
Mình quay trở lại những dòng chậm dãi ngắn gọn của mình sau một quãng thời gian im lặng rồi lại giả vờ vui vẻ giống như cứ cố gằn thể hiện cho mọi người biết rằng chẳng buồn đâu.
Mình trở về với nhịp sống đơn giản ngắn gọn, ăn vừa đủ, dậy sớm, đi làm sớm và về muộn. Tắt máy tính , đọc sách nhiều. Tránh chạm đến những thứ bản thân không chịu được như một cách trốn chạy đơn thuần. Giảm được 2kg. Chờ tiền về mua xe đạp, bán xe đạp cũ cho Lê.Mua con con dao chef sịn, nấu ăn toàn rau và các món chẳng béo. Tự dưng cảm thấy như lúc mình gầy nhom. :)) ghê tất cả các loại bơ sữa mỡ béo :))
Muốn về nhà nhưng từ sau khi cơn điên và bị đuổi khỏi nhà hôm mùng 6 thì khái niệm nhà của mình bây giờ dường như rút gọn. Ngày về chắc sẽ còn xa.
Cảm giác như vừa nước qua một cuộc hôn nhân kéo dài mà kết quả chẳng hay ho gì, người có lỗi là mình và chẳng bao giờ bước qua được.
*
—
Vợ chồng bạn tôi, cuối cùng rồi ly dị thật. Thủ tục nhanh gọn đến bất ngờ. Đến nỗi, họ bước ra khỏi tòa rồi, mà vẫn còn bàng hoàng chưa tin được mình cũng vừa ra khỏi mười mấy năm hôn nhân. Hai người, giờ thì không gọi là vợ chồng được nữa, rủ nhau vào quán cà phê bên đường. Chị bật khóc. Anh cũng khóc. Họ cứ ngồi như thế hết buổi chiều, chỉ khóc thôi, không nói được gì. Rồi không cầm lòng được, anh cầm tay chị. Chị thảng thốt khẽ giằng lại, nhưng anh giữ chặt không buông, vậy là chị để im.
Bỗng nhiên anh nhận ra, cuộc hôn nhân này có thể đã khác, nếu như anh làm như vậy. Nếu như nếu người kia có gì không đúng, thì người này vẫn sẽ níu tay. Và khi người này níu tay, thì người kia cũng mềm lòng lại. Có ai bỏ nửa đời để đi tìm mãi những bàn tay mới đâu. Suy cho cùng, ai cũng chỉ muốn được yên ấm trong một bàn tay mà mình tin tưởng.
Một bàn tay biết giữ lấy tay mình.
—