Ông Ngoại
Mình chợt nghĩ mình sẽ biết về những điều mình nhớ về những người trong gia đình để một ngày biết đâu mình không còn chút kí ức nào nữa thì nó sẽ thành những điều duy nhất mình nhớ. Có những điều khi cố gắng nhớ lại thì chẳng khơi gợi điều gì nhưng chỉ khi để tự nhiên nó tự quay trở lại.
Kí ức gọi lại đầu tiên của mình là ông ngoại là ông gầy và tóc đã bạc hết, móm mém ăn trầu và nhà của ông liền với nhà bác Hùng nhưng chỉ bé bằng 1/3. Mỗi mùa hè nhà mình chẳng đi du lịch ở đâu nhưng mình rất hào hứng được đi về thăm ông bà ngoại ở đồ sơn. Cả nhà sẽ khệ lệ vác đồ đạc lỉnh kỉnh đi lên ngã tư thành đội, đứng lui xuống qua trại lính một tí và chờ xe bus hp-đồ sơn.
Khoảng 40 phút ngồi xe thì sẽ đến đồ sơn dù đường có 25km, nhà ông ngoại ở trên con dốc đi vào khu 2. Hết bến Thốc và vừa lên đỉnh dốc là tới. Nó là cái xóm khai hoang có chừng chục nóc nhà ở ngay bên cạnh khu đóng quân của bộ đội biên phòng. Thẳng hướng đông nhìn ra bờ biển không có tàu bè và khách du lịch.
Ông ngoại trước là dân đánh cá, đi biển nhiều, quen với sương gió nên thân hình rắn chắc, già nên giọng yếu hơn. Thực ra mình lúc đó chẳng biết ông ngoại ở nhà làm gì chỉ thấy ông hay ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cái sân xếp bằng những tảng đá, sỏi ở bãi biển to. Cái sân to không láng si măng mà cũng dải sỏi như thế.
Mỗi lần nhà mình về là ông bà vui lắm, bà ngoại sẽ chuyển
Mình nhớ những kì nghỉ hè với việc về nhà ông bà ngoài hơn bất kì một kì nghỉ tiện nghi nào khác.