Một ngày mưa buồn, mưa cả ngày, mệt mỏi cố hữu trong suốt những ngày qua lởn vởn quay trở lại. Mình có lúc nghĩ mình chắc điên mất. Thiệt không muốn mở miệng nói câu gì, không muốn trả lời cái mail nào và chỉ muốn bỏ đi thật xa.
Trốn về sớm, màu bột đi học chưa về, lạnh và muốn ngủ.
Con gà điên hôm qua lại gáy, đứa tầng trên lại băm chặt kịch kịch.
Ngồi đọc ” người Dublin” một kiểu văn chương không đầu cuối, ngắt quãng, vụn vặt.
Ra ngồi ngắm bể cá, nước mới thay nên đục.
Có ai là không sai lầm, không ngu ngốc không ?
Có quá nhiều con đường nào dẫn chúng ta đi xa nhau nhưng liệu có con đường dẫn chúng ta quay trở lại. Chẳng phải như xưa vì bây giờ đã bớt ngu rồi.
i will never let you go again.
Ain’t no sunshine when she’s gone
It’s not warm when she’s away.
Ain’t no sunshine when she’s gone
And she’s always gone too long
Anytime she goes away.
Wonder this time where she’s gone
Wonder if she’s gone to stay
Ain’t no sunshine when she’s gone
And this house just ain’t no home
Anytime she goes away.