Quãng thời gian này trong năm thường trôi với một tốc độ nhanh đến khó hiểu, tuần kéo theo tuần, ngày kéo theo ngày. Đến độ mình cảm thấy chỉ vừa là sáng thứ 2 ngồi gửi báo cáo xong lại đến một sáng thứ 2 khác. Con SIM 4G trên xe hết dung lượng nên hôm nay có 1 “chuyến xe im lặng” để đi làm :)) Thực sự thì việc ô nhiễm tiếng ồn và chúng ta không thể nào chịu được sự nhàm chán, nghiện những kích thích thần kinh liên tục, nghiện dopamine có vẻ đang là một vấn nạn với tất cả mọi người.
Một sáng tưởng như vẫn đang mùa hè, áo polo cộc tay đi làm thì điện thoại báo nay 16 độ, wtf, mình còn không tin mở ra check, oh đúng, gió lạnh đã về, còn chưa kịp thấy một thoáng mùa thu nào. Dường như mình không có kỷ niệm và trải nghiệm mùa thu HN như các bạn :)) nên nó qua đi cũng không mảy may nhung nhớ chút gì.
Vì sống hơi bị gấp quá nên thỉnh thoảng trí nhớ nó cũng trôi tuột đi, thỉnh thoảng vợ giao làm cái này cái kia, vâng vâng dạ dạ xong rồi quên cmn mất :)) không hiểu sao.
Nhưng gần đây có mấy chuyện khá hay ho.
Có 2 đứa con thì mới thấy cuộc sống nó reflect nhiều thứ, có những điều khi chưa có con mình thường bỏ qua, nhưng bỗng dưng 1 tối ôm anh con trai lớn, tự dưng thấy nó lớn thế, người dài hẳn ra :)) không còn baby bé bỏng nữa rồi, mà mới chỉ từ chuyến đi J. hồi đầu năm thôi chứ không phải xa xôi gì.
Bỗng dưng thấy đứa thứ 2 cũng bình tĩnh hơn, không mong nó lớn quá nhanh để đỡ vất vả nữa vì thời gian không chờ một ai cả.
Kiều Miii chia sẻ là vợ mình giữ khá nhiều đồ kỷ niệm của 2 anh con trai bé, từ chiếc ti giả, đến bộ quần áo mặc ở viện lần đầu tiên. Set đồ kỷ niệm này cần được một chỗ cất cẩn thận và lâu dài.
Btw thì bọn mình cũng kiên nhẫn bước qua từng ngày với một quãng thời gian khá là khó khăn, mọi thứ tính toán một cách chặt chẽ nhưng nó dường như ở chân của con dốc :)) khá là chậm chạp để đến đoạn tươi sáng, khởi sắc rồi flexing kiệt quệ cho ace gato không thể chịu được như bình thường.
Nếu cuộc sống cứ chờ đợi mọi thứ phải đến và sẵn sàng thì chúng ta đã bỏ qua nhiều thứ phải không.
Một buổi sáng khác, thấy mình chìm giữa dòng người ken đặc trên con đường đi làm ngày nào cũng đi qua 2 lượt. Hà Nội càng ngày càng đông, đông đến cái cảm giác mình luôn tự hỏi sẽ cố gắng thêm ngày nào trước khi mình với Kiều Miii quyết định dứt điểm di chuyển đi đâu đó khác để sống. Một view nào vừa có thành phố, vừa có biển, có line bay quốc tế, không quan trọng VN hay nước nào. Tuần vừa qua là 1 tuần dài dằng dặc với hàng đống công việc có tên và không tên, meeting với khách hàng, mega event, xử lý các vấn đề nhỏ nhỏ phát sinh một cách nên hoặc không nên xảy ra. Turn out, mình và ace đã có 1 tháng 10 tươi sáng, doanh thu cao nhất trong 2025, một năm mà từ sau những quãng giãn cách covid và khởi nghiệp AGlobal thì được đánh giá là khó khăn nhất để chuyển đổi từ một agency nhàng nhàng thành 1 sự chuyển đổi rõ ràng cả về chất lượng lẫn chiều sâu. Mình không còn chạy theo những KPI bóng bẩy từ số người tham dự event đến số lượng quan tâm sang thang đánh giá chính xác và trực tiếp về doanh thu và lợi nhuận. Mọi quyết định, mọi vị trí đều tối ưu theo chỉ số này. Xong rồi thỉnh thoảng mình vẫn nghe mấy quả comment bóng gió, những stt ám chỉ này kia dù thực sự những người viết những dòng trên, hỏi những câu vô duyên éo có nội dung đó không hề giúp gì, cũng không nói được câu nào một cách tử tế và thường những chỉ dẫn (nếu có) thì cũng thường vô dụng. Đó là mặt trái của việc ai đó cần 1 người như 1 lớp “đệm” chuyên xử lý những cv không hay ho gì cả. * Hà Nội, hết một đợt rét kì quặc, quay lại tiết trời thu trong xanh, nắng vàng dịu nhẹ. Bầu không khí dễ chịu này dự đoán sẽ kéo dài trong 3–4 ngày. Gần nhà mình mới mở 1 con đường mới làm cho việc đi làm về, rẽ vào đón con tiết kiệm được khoảng 2 km so với cách thức cũ, tự dưng thấy khá là dễ chịu. Xong rồi mới nghe 1 drama mới: một anh giai agency, cũng cung cấp dịch vụ “tương tự” như mình. Tương tự đến độ hôm mà Cty A giới thiệu anh ấy, mình vô tình lên web của anh ấy xem thì thấy anh ấy copy gần như 100% nội dung của web Cty mình :)) trơ trẽn đến độ các bài post SEO còn nguyên tag Cty A và Cty R đang để link chéo nhau, logo hình ảnh còn nguyên :)) Năm nay thì anh ấy sau khi bị mình nhắn tin chửi thì đã sửa :)) nhưng hạng mục nội dung thì vẫn 100% y nguyên, có cả những quả dịch vụ khù khoằm mình cố tình thêm vào khi làm slide thì anh ấy vẫn copy y nguyên 🙂 Các cụ bảo tâm sinh tướng, tướng thì sinh… duyên. Mà ở đây là Vô Duyên :)) Anh giai và chúng bạn có vẻ éo ưa mình lắm nên dùng hết bài nhân viên mới giả làm khách hàng đi stalk lẫn đích thân anh đi nói xấu mình với khách hàng mình đang làm :)) Dù bản thân cũng có tốt đẹp gì đâu :)) Nhưng suy cho cùng chắc hẳn bạn Ngô và Cty A cũng không đến nỗi nào nên anh giai nọ và chúng bạn của anh mới lo lắng sinh hằn học như vậy.

This time of the year always flies by at a strangely fast pace. Week after week, day after day, everything blends together. It feels like I just sat down on a Monday morning to send a report, blinked once, and it’s already another Monday. My car’s 4G SIM card ran out of data, so today I had a “silent commute” to work :)) Honestly, noise pollution and our inability to handle boredom, being addicted to constant stimulation and dopamine, seems like a universal problem these days.
One morning felt like summer was still around. I wore a short sleeve polo to work, checked my phone, and it said 16 degrees. Wtf. I didn’t believe it, checked again, and it was real. Cold winds are back. I didn’t even get a glimpse of autumn. I feel like I don’t really have any special autumn memories or experiences in Hanoi like other people, so its passing doesn’t stir any nostalgia for me at all :))
Life’s been a bit rushed, so sometimes my memory slips away too. My wife tells me to do this or that, I nod “vâng vâng dạ dạ,” and then forget everything :)) No idea why.
But lately, a few interesting things have been happening.
Having two kids really makes you reflect on life. There are things you don’t notice before becoming a parent, and then suddenly, one evening while holding my older son, I realized how much he’s grown, literally longer :)) Not a tiny baby anymore. And that’s just since our trip to J. earlier this year, not even that long ago.
I’ve become a lot calmer with my second kid. I no longer hope he grows fast just so things get easier, because time doesn’t wait for anyone.
Kiều Miii told me my wife keeps a lot of little keepsakes from when the boys were babies, from their very first pacifier to the outfit they wore at the hospital. These memories deserve a proper place to be kept safe for a long time.
Btw, we’ve been patiently getting through a pretty difficult period. Everything has been calculated carefully, but it still feels like we’re stuck at the bottom of a hill :)) slowly inching toward something brighter, more promising, before eventually flexing ourselves into exhaustion, annoying all the jealous ones as usual.
If life keeps waiting for everything to be ready, we’ll end up missing a lot, won’t we?
Another morning, I found myself drifting along in a packed river of people on the same route I take twice every day. Hanoi is getting more crowded, so crowded that I keep asking myself how much longer I can endure before Kiều Miii and I finally decide to move somewhere else. Somewhere with both a city vibe and a beach, with international flights available, it doesn’t matter if it’s Vietnam or another country.
Last week felt endless, so much work with names and no names, client meetings, a mega event, tiny issues popping up here and there whether they should or shouldn’t. Turn out, my team and I actually had a really good October, our highest revenue in 2025. After the long gap since COVID lockdowns and after founding AGlobal, this year is considered the hardest one for transforming ourselves from a just okay agency into something clearer and deeper in both quality and capability. I stopped chasing shiny KPIs like event attendance or random engagement numbers, and moved to the real indicators, revenue and profit. Every decision and every position now revolves around that.
Still, sometimes I hear those passive aggressive comments or vague status posts. Funny thing is, the people writing those things have never helped, never said anything useful, and their so called advice, if any, is usually pointless. That is the downside of being someone who often serves as the buffer layer for all the unpleasant tasks.
Hanoi just finished a weird cold spell and returned to clear, beautiful autumn weather, golden sunlight, mild breeze. This nice weather will probably last 3 or 4 days. Near my house, a new road just opened, making my daily commute and school pickup shorter by about 2 km, which feels surprisingly nice.
Then, of course, a new drama popped up.
There is this “agency guy” offering services “similar” to mine. So similar that the day Company A introduced him, I checked his website and found out he copied almost 100% of my company’s website content :)) It was shameless, even the SEO posts still had tags from Company A and Company R linking back and forth, logo and images included :))
This year, after I messaged him angrily, he finally changed some things :)) but the content categories are still 100% identical. Even the weird services I intentionally added into a slide, he copied those too 🙂 There is a saying, one’s appearance reflects the heart, and in this case it reflects lack of grace :))
He and his buddies clearly don’t like me, so they have been sending new staff pretending to be clients to stalk us, and even he personally badmouths me to my current clients :))
Not that I am some kind of saint :)) but honestly, Company A and friend Ngô must be doing pretty well, otherwise he and his crew would not be so anxious and bitter about us.

Leave a comment