#797 Sau cơn bão /After the Storm

Bạn Kevin về chơi VN 3 tuần, và trong 3 tuần ấy miền Bắc hứng chịu đủ 3 cơn bão, từ chính diện cho đến hoàn lưu. Ấu cũng là một kỷ niệm vui cho một lần về VN chơi.
Hà Nội có vẻ hứng đủ cả 3 cơn: một cơn nhè nhẹ đến nỗi mọi người còn ơ: “Không có bão à?”, và hai cơn không trực tiếp nhưng dính hoàn lưu gây mưa lớn, mưa đến nỗi đường bộ biến thành đường thủy, khu nhà biến thành Venice phiên bản nước mưa.
Nhưng đến lần ngập lụt thứ hai trong một tuần, chính quyền và nhân dân đều tỉnh táo và cẩn thận hơn rất nhiều. Toà nhà mình ở cũng chuẩn bị sẵn bao cát và tấm chắn để phòng nước tràn vào hầm, nhưng may mắn là chuyện đó không xảy ra. Hồi trước mình nghĩ nếu có trận mưa lụt như thế thật thì sẽ nhanh chân phi xe lên cầu vượt gần nhà để tránh, nhưng người khôn không lại với trời: nếu chuyện đó xảy ra thì giữa nhà mình và cầu là một đoạn ngập sâu như cái hồ :)) nên thôi, có biến thì thu dọn đồ rồi gọi bảo hiểm cho sớm vậy.
Quay lại văn phòng sau một ngày WFH, mình vẫn thích đến VP. Ngồi đúng chỗ làm việc, mọi thứ tiện nghi và đơn giản, dễ dàng chìm vào nhịp flow, làm việc sâu, không bị xao nhãng bởi công việc gia đình như ở nhà. Giá mà VP gần nhà hơn, mỗi sáng không mất hơn một tiếng di chuyển thì chắc dễ chịu hơn nhiều.
Sếp mình bình luận một câu khiến mình suy nghĩ suốt mấy ngày:
“Anh biết em là người an toàn… và em phải tham vọng hơn một chút.”
Điều này rất đúng với tính cách và thói quen tính toán mọi việc quá chu toàn của mình, không chấp nhận rủi ro bên ngoài. Có lẽ điều đó nên thay đổi.
Các bạn biết một điều khó khăn trong cuộc sống là gì không? Đấy là dạy con học, các bạn ạ. :)) Bao nhiêu câu chuyện tâm sự, bao nhiêu tấm gương nhãn tiền rồi. Bố mẹ thông minh, giỏi giang, kỷ luật bằng trời, mà dạy con học là cáu phát điên lên. :))
Một lần nữa, với quãng thời gian được sống bên cạnh mẹ mình (tức bà nội của thằng Bơ), mình nhận ra: không phải lúc nào cáu gắt hay mong đợi mọi thứ ở tiêu chuẩn cao nhất cũng là đúng. Trẻ con nên được kiên nhẫn chỉ dạy, tạo niềm vui và hứng thú học tập thay vì coi như nghĩa vụ, vì khi đó chúng chỉ càng tìm cách lảng tránh.
Mình và Kiều Miii đã giới thiệu cho Béo Bơ biết đến Studio Ghibli và những tuyệt phẩm hoạt hình đầy tính nghệ thuật, màu sắc và nhân văn. Cái tên “Ghibli” khá thú vị: nó nghĩa là “Gió nóng sa mạc” trong tiếng Ý, tên của một loại máy bay chiến đấu Caproni Ca.309 được quân đội Ý sử dụng ở Libya trong Thế chiến II. Đó cũng là nguồn cảm hứng cho những chiếc máy bay tuyệt đẹp của Studio sau này trong The Wind Rises (2013).
Bộ phim đầu tiên của Béo Bơ là Kiki’s Delivery Service (1989), và bố mẹ cũng bất ngờ vì con rất thích, xem hết bộ phim không rời mắt. Thật vui khi con yêu thích những bộ phim giàu tính nghệ thuật và cảm xúc thay vì các kênh độc hại trên YouTube – dù có chặn mãi cũng không hết.
Giống như việc giới thiệu cho Béo Bơ các thể loại văn hóa đại chúng khác một cách bài bản và cẩn thận, mình đã lên lịch Movie Night cho Béo Bơ xem toàn bộ phim của Studio Ghibli theo thứ tự thời gian, rồi từ đó mở rộng sang những chủ đề văn hóa khác.
Trong Kiki, có một phân cảnh rất hay: buổi tối mà Kiki, 13 tuổi, quyết định rời nhà và sống tự lập một năm ở một thành phố mới. Mình kể với Kiều Miii rằng mình cũng nhớ mãi ngày mình quyết định rời nhà kiếm chỗ khác sống và làm việc; sau này nhìn lại, đó là một bước ngoặt, một sự thay đổi toàn diện và sâu sắc. Trải qua nhiều va vấp, mình vẫn nghĩ đó là một khởi đầu đúng đắn.
Giờ đây, ở vị trí làm bố mẹ, mình cũng nghĩ đến ngày hai thằng con lớn lên, tự lập và bươn chải. :)) Nghĩ cũng hơi lo một chút.
Có một thực tế là khi ta đang ở trong một chuỗi quyết định đúng, một chuỗi may mắn, ta dễ ngộ nhận về tình trạng của bản thân, ngộ nhận rằng mình đã đặt đúng mindset và quan điểm sống. Điều này chỉ lộ rõ khi chuỗi ấy bị phá vỡ, khi ta bị đẩy vào tình huống éo le hơn, buộc phải thay đổi.
Một số người không thể chấp nhận thay đổi, họ làm mọi cách – kể cả những cách không nên – để duy trì chất lượng sống cũ. Một số khác biết tự điều chỉnh, tối ưu và quy hoạch lại bản thân. Việc nhìn nhận rõ bản chất và tình trạng của mình, không ảo tưởng, không tự xoa dịu, dù đau nhưng sẽ giúp bạn vượt qua. Khi vượt qua rồi, bạn sẽ thực sự trở thành một con người khác, một phiên bản tốt hơn của chính mình.
**

#797 After the Storm

Kevin came back to Vietnam for three weeks. During that time, the North went through three storms in a row. It felt like nature wanted to greet him in its own way. Somehow, those weeks turned into a strange but memorable part of his trip.
Hanoi seemed to catch every bit of it. The first storm was so mild that people laughed and said, “Was that even a storm?” The other two never hit directly but brought endless rain. Streets turned into canals, and our neighborhood became a rainy version of Venice.
By the second flood in just one week, both the authorities and residents were much more alert. Our building had sandbags and barriers ready to block the water, though thankfully, it never reached us. I used to think that if real flooding happened, I would just ride my car up to the overpass near my house. But when you think about it, between me and that bridge would probably be a lake :)) So I guess if it ever comes to that, I would just pack up, take what I can, and call the insurance company early.
When I went back to the office after a day of working from home, I realized again how much I love being there. Sitting at my usual desk, surrounded by simple comforts, it is so easy to slip into a steady flow of focus. At home, the rhythm always gets broken by small family distractions. If only the office were closer, if only I didn’t have to spend over an hour commuting each morning, life would feel lighter.
A few days ago, my boss said something that stayed with me.
He said, “I know you’re a safe person… but you need to be a little more ambitious.”
He was right. I have always been the type to plan everything carefully, to avoid unnecessary risks. Maybe that is something I need to unlearn.
You know what one of the hardest things in life is? Teaching your child. :)) No matter how intelligent or disciplined you are, helping your kid with homework can drive you absolutely mad.
But living with my mom, who is also Bơ’s grandmother, taught me something new. I realized that being strict and expecting perfection is not always the right thing. Kids need patience and joy. They need to feel the fun of learning, not the weight of it. When studying becomes a duty, they just find ways to escape it.
Recently, my wife and I introduced our son, little Béo Bơ, to Studio Ghibli and its magical world of animation. The name “Ghibli” itself is fascinating. It means “hot desert wind” in Italian and was also the name of an Italian warplane, Caproni Ca.309, used in Libya during World War II. That aircraft later inspired the breathtaking flying machines in The Wind Rises (2013).
The first Ghibli movie Béo Bơ watched was Kiki’s Delivery Service (1989). We were surprised at how deeply he loved it, sitting still and focused all the way through. It feels wonderful to see him drawn to something so artistic and full of emotion, instead of the toxic, fast-paced videos on YouTube that we keep blocking without end.
We have started introducing him to pop culture step by step, with care and thought. I even made a “Movie Night” list for him to watch every Studio Ghibli film in order, hoping it becomes a gentle bridge to other forms of art and culture.
There is a beautiful scene in Kiki where 13-year-old Kiki decides to leave home and live on her own in a new city for a year. I told my wife that I still remember the day I made a similar decision — to leave home, find my own place, and start earning a living. Looking back, it was a turning point, a deep and complete transformation. I stumbled many times, but I still believe it was the right choice.
Now, as a parent, I sometimes imagine the day my two boys will also grow up, become independent, and step out into the world. :)) It is a little scary, but I know it is part of life.
There is a truth I keep coming back to: when life goes well for a while, we start to mistake comfort for stability. We believe our mindset and judgment are right simply because things are working. But when that streak breaks, when we are thrown into uncertainty, we are forced to see who we really are.
Some people fight change, doing everything they can — even things they shouldn’t — just to hold on to what they used to have. Others choose to adapt, to rebuild, to make peace with a new version of themselves. Seeing your situation clearly, without illusion or denial, can be painful, but it is also freeing.
Once you come through it, you are never quite the same. You become a new person- a better version of yourself.