Buổi tối thứ Tư, một tối giữa tuần bình thường như những ngày khác với những người có gia đình và hai đứa con. Nhưng cuộc sống vốn dĩ có quá nhiều biến động và mong manh đến nỗi một sự “rung động” nhẹ của mạng lưới cũng làm thay đổi kết quả và tiến trình của mọi sự việc đằng sau đó. Nó giống như mỗi lần edit một cái prompt, AI sẽ bảo mày đã edit nên tao sẽ tạo ra một “nhánh” mới của kết quả và dường như ngầm hiểu không thể quay lại con đường cũ nữa.
Việc cai điện thoại, cai xem video ngắn và những cái vuốt bất tận trên MXH giúp mình khôi phục một phần sự tập trung và khả năng quan sát toàn diện, cũng như nhận ra những thay đổi nhỏ của bản thân cũng tác động hiệu quả lên người khác để cảm thấy dễ sống chung hơn là một sự chịu đựng theo thời gian.
Buổi sáng đi làm, trời nắng đẹp, cao, trong xanh, mây thành từng đụn và có một vẻ dễ chịu của một ngày thu Hà Nội, bất chấp chỉ không đầy 48 giờ trước đó là bầu trời đen xì, dội nước ào ạt trên đoàn xe máy, ô tô ở dưới cố gắng lội bì bõm đi làm, và sau đó là một cơn ngập lụt. Ở Hà Nội vài năm mình cũng trải qua nhiều lần nhưng tâm trạng mỗi lần đều một kiểu kỳ lạ: nửa sẵn sàng liều để phi vào dòng nước ngập để về nhà, nửa hèn sợ chết máy giữa đường rồi sml thì nhục, nhưng cuối cùng mình vẫn tìm được đường về nhà an toàn.
Quay trở lại bầu trời nắng đẹp hôm nay, vừa sáng dậy thì Mii đã bảo là em Huy Dừa sốt và quấy khóc. Thấy ba bà cháu mẹ con ngủ tưởng mọi chuyện yên ổn, nhưng không, vừa đến công ty đang bình tĩnh xử lý đống công việc ùn ứ mấy hôm thì nghe tin mẹ với bà phải đưa em đi viện khám. Có con virus RSV khá là nguy hiểm, đi kiểm tra thôi nhưng khám cho chắc.
Xử lý công việc ổn ổn ở công ty thì vội vã đi vào viện. Em bé hơi buồn buồn, mệt và sốt, quá giấc ngủ không được vui lắm, nhưng thấy bố vẫn nhẹ nhàng vui vẻ. Đôi khi những ngày bình thường đều đều, buồn tẻ lại là những ngày vui, những ngày hạnh phúc nếu ta đứng từ phía góc nhìn của những ngày con ốm, những ngày tranh đấu điên cuồng với công việc, với việc kinh doanh nhưng vẫn phải chấp nhận thất bại, mất mát. Ta lại nghĩ đôi khi chỉ thấy một ngày bình thường thôi là đủ.
Nhưng có lẽ một ngày vui nhất là ngày của Minh Bơ. Dạo này cao hẳn lên, xấp xỉ nhất lớp, tự tin, vui vẻ và thông minh. Buổi sáng vui vẻ đi học, mỗi ngày sẽ mang theo một chiếc xe mô hình khác nhau để chơi và khoe các bạn, buổi chiều có chương trình Trung thu và lên biểu diễn ở trường.
Tối về chén hết bát cơm với thịt gà luộc, canh bí nấu với lòng gà và vui vẻ khi được bà đút cho dù tự xúc một cách vui vẻ chủ động, chỉ là mình thích thế thôi.
Buổi tối, em Huy Dừa lại lên cơn sốt và quấy khóc. Mẹ Mi và bà Nội thay nhau bế, dỗ, chăm sóc thế nào cũng không hài lòng. Anh Bơ vẫn vào hỏi thăm em, hỏi thăm bà. Rồi vào phòng sách ngồi chơi với bố, hai bố con ngồi chơi game tìm điểm khác biệt, rồi chơi ô tô mô hình. Mình mua quá nhiều mô hình nhưng như một loại hoarding disorder :)) cứ tích ở đấy nhưng không có thời gian chơi. Hai bố con ngồi chơi ô tô với nhau, mấy cái xe xếp thành hàng rồi thay nhau thuyết trình về chiếc xe yêu thích. Rất là vui vẻ.
Khi đi ngủ thì thầm với bố: “Hôm nay là một ngày vui bố ạ :D”.
Niềm vui con trẻ đôi khi cũng thật nhỏ bé: mọi nhu cầu ăn mặc được đáp ứng, bố mẹ dành thời gian chơi cùng, dành thời gian nói chuyện, môi trường sống an toàn. Mình nghĩ bố mẹ nào nghe con nói thế cũng nỗ lực hơn nữa để con cái có thêm nhiều ngày thật vui, nhiều ngày sống trong sự ấm áp, hạnh phúc.
Như anh chị em hay follow blog thì sẽ nhận thấy gần đây mình up hơi nhiều bài về tranh và nội dung nó có vẻ hơi phù phiếm và có vẻ mất chất blog chửi xéo như hồi trước :))
Nhưng suy cho cùng thì mọi thứ sinh ra đều có một mục đích, không có gì tự nhiên cả.
Và trong những thứ yêu thích của mình và an toàn để đăng lên blog hay MXH thì tranh có vẻ là thứ an toàn và dễ chịu nhất :))
*
*

#796 “Today Is a Happy Day”
Wednesday evening, an ordinary midweek night, just like any other for families with children. Yet life is so full of changes and fragile moments that even a slight “vibration” in the network can alter the course and outcome of everything that follows. It feels like editing a prompt: once you change it, the AI generates a new “branch” of results, and you can never truly return to the old path again.
Quitting the phone, cutting down on short videos, and stopping endless scrolling on social media have helped me regain part of my focus and ability to observe. I also realized that even small personal changes can positively influence others, making it easier to live together rather than simply enduring over time.
In the morning, on my way to work, the sky was high, blue, and filled with soft clouds—a perfect autumn day in Hanoi. This was in sharp contrast to just 48 hours earlier, when the sky turned black, pouring heavy rain on streams of motorbikes and cars struggling through flooded streets. In my years in Hanoi, I’ve gone through many floods like that. Each time, my emotions were strangely mixed: half willing to take the risk and rush into the water to get home, half afraid of stalling in the middle of the road. Yet somehow, I always managed to find my way home safely.
Back to today’s sunshine: right after waking up, Mii told me that little Huy Dừa had a fever and was crying. At first, I thought everything was fine seeing three generations still asleep, but no. While I was at the office calmly working through a pile of backlogged tasks, I got the news that my wife and my mother had to take him to the hospital for a checkup. The doctor suspected RSV, a dangerous virus, so it was better to be careful.
I rushed to the hospital after wrapping up some tasks. The baby was tired, feverish, and not in the best mood, but still smiled when I stayed calm and cheerful. Sometimes, the most ordinary, uneventful days are in fact the happiest—especially when compared to days when a child is sick, or when you’re caught up in relentless battles with work and business, facing failures and losses. On days like those, you realize that simply having a normal day is enough.
Perhaps the happiest part of today was about Minh Bơ. He has grown so tall lately, almost the tallest in class, confident, cheerful, and smart. Every morning he brings a different toy car to school to show his friends, and this afternoon he had a Mid-Autumn Festival performance at school.
At dinner, he happily finished a full bowl of rice with boiled chicken and pumpkin soup, enjoyed being fed by his grandmother even though he can eat by himself now—it’s just something he likes.
Later in the evening, Huy Dừa’s fever spiked again, and my wife and my mother took turns holding and comforting him. Nothing seemed to satisfy him. Still, Bơ came in to check on his little brother and grandma, then joined me in the study to play. We played a spot-the-difference game and then lined up toy cars, taking turns talking about our favorites. I’ve collected too many models, almost like a hoarding habit, but it was wonderful to finally play with them together.
Before going to bed, he whispered to me: “Today was a happy day, Dad :D.”
Children’s joy can be so simple: having their needs met, spending time with their parents, living in a safe and warm environment. I believe any parent who hears such words would feel even more motivated to try harder, to create more happy days filled with love and warmth for their children.
For those who follow my blog, you may have noticed that lately I’ve been posting more about paintings, and the content might seem lighter, less biting than before. But everything has its purpose—nothing is without meaning. Among all the things I enjoy, sharing artwork feels like the safest and most pleasant choice to put online.
*

Leave a comment