#759 Kỳ nghỉ hè của tui /my summer break

Thường thì kỳ nghỉ hè sẽ chọn một địa điểm nào đấy có thể yên tĩnh nghỉ ngơi, ngắm biển, ngắm núi, đi ăn ngon hay road trip thăm thú chỗ này chỗ kia.
Năm nay là một năm đặc biệt, mình và Kmbeo :)) chẳng có kỳ nghỉ hè nào như trên, nhưng vì vô tình mà mọi thứ được dồn vào một thời điểm nên tự dưng có 4 ngày “nghỉ hè” ở HP khá là vui.
Gọi là kỳ nghỉ vì khối lượng đồ đạc nó phải nhiều như chuyến đi Osaka chiều về :)), vali full size, máy móc đủ thứ để hầu anh con giai bé 4 tháng lần đầu được về quê.
Hải Phòng bước vào những ngày trước cơn bão số 9 Ragasa, nên hơi nước bị hút hết ra ngoài, cả thành phố nóng như cái lò nung, không khí ngột ngạt không thể thở nổi.
Chuyến về nhà có mấy việc cần làm, đầu tiên là cúng 49 bà ngoại mình, cụ 95 tuổi, ra đi vài tuần trước đó và theo tín ngưỡng của người VN thì cúng 49 nó cũng quan trọng như tang lễ, khi mà thần thức (linh hồn) trải qua một giai đoạn gọi là trung ấm thân và thời gian đó kéo dài trong 7 tuần (49 ngày), người mất sẽ được “sang bên bia” một cách thanh thản và chuyển đổi từ giai đoạn tang lễ sang thờ cúng như gia tiên trong nhà như cách bình thường.
Với mình thì là một dịp về quê, theo cái nếp nhà này nếu mấy vụ họ hàng đông người, rượu chè, chén chú chén anh mà không có tí cờ bạc, xích mích rồi cãi nhau nó lại không ra đúng phong cách quê hương vậy.
Với anh chị em con cháu họ hàng khác thì mình không rõ lắm, nhưng với mình bà ngoại vẫn luôn bên cạnh mình với những kỷ niệm ấm áp, những câu chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng kể chuyện ma tàu hay hai bà cháu ngồi đọc Truyện Kiều với nhau ở hiên nhà. Có chăng điều đáng tiếc duy nhất là Chắt Huy Dừa chưa được gặp cụ, chỉ mới thấy qua ảnh, còn Minh Bơ thì đã được gặp cụ nhiều lần rồi.

  • ⠀Phần còn lại của chuyến đi chỉ còn đi chơi thôi.
Huy Dừa thì tham gia event đi thăm cụ nội, người cũng đã 88 tuổi, thần trí thì còn rất mạnh mẽ nhưng sức khoẻ thì đã yếu đi nhiều. Rồi thì lại thăm ông bà ngoại người sắp đi Úc ngắm đồng cỏ và thảo nguyên mà chẳng mở lời bảo cho Dừa đi gì cả, Dừa chỉ xin visa một nốt nhạc thôi :))
    Mấy ngày ở nhà, công việc thì làm online và tranh thủ, thời gian còn lại khá rảnh, mình và Kmbeo, Bơ béo lên chiếc Làn Sóng đời đầu của mẹ mình, lượn phượn khắp phố vừa nhẹ vừa dễ đi. Mình nhận ra một điều là anh chị em bạn dì nhất là ở HP rất coi trọng hình thức, dù nghèo rách cmnr ra vẫn phải cố gắng kiếm con xe ga ngon ngon không thì SH :)) Các anh các chú trông xe thấy mình đi con Làn Sóng đời đầu phi vào quán cafe, trà cúc thường nhìn mình với vẻ mặt thông cảm thấu hiểu và không kém phần nghi ngại (không biết thằng đấy có đủ tiền trả tiền nước không). Tuy nhiên, việc này làm cho mình thấy thêm phần thú vị và dễ chịu.
    Thực ra thì việc sinh sống ở một thành phố có nhịp sống chậm hơn hẳn cũng là một điều thú vị. Chiều chiều chở ông con và Kmbeo ra cầu Hoàng Văn Thụ cho Bơ béo ngắm thuyền và xà lan chạy qua. Chỗ này nhánh sông hướng thẳng ra cảng nên tàu thuyền qua lại tấp nập, rồi làm tour trà cúc rồi về. Mình đã dạy thằng con bài “Bến cảng quê hương” để nó biết quả hêy hêy hêy đặc sản sân Lạch Tray.
Mình cũng nghĩ đến việc chuyển đến một TP ven biển sống để chiều chiều sau giờ làm việc có thể đưa hai ông con ra biển xúc cát cho vui rồi mua hải sản về nhà nấu ăn, làm chai bia thì cũng chill.
    Tuy thế thì mình cũng không nghĩ TP đáng sống đấy nó sẽ là HP :)) Tử vi căn số của mình luận là mài nên đi xa kiếm ăn thì ok hơn, còn ở level gần nhà thì khó khăn lắm. Nhưng cái mình thấy khó hoà nhập nhất là cái vẻ vồn vã không cần thiết của anh chị em HP dù là trong trạng thái chuyên nghiệp ở nơi làm việc. Ví dụ như là đi vào AEON Mall Lê Chân HP thì như dự đoán, lần éo nào đến đây cũng có cảm giác :)) thay vì nhiệt tình hỗ trợ, niềm nở với khách hàng thì các cháu nhân viên ở đây luôn có một cái vẻ bố đời trịch thượng, thái độ rất là “tao làm ở chỗ sang trọng elite :)) bọn khách hàng lom dom éo có tiền vô :)) ý kiến ý cò là tao chửi ngay” :))
Thiệt thì mình không muốn kiếm chuyện, nhưng mình không phải là kiểu thích chịu đựng, nên gặp chuyện cần bật là mình bật ngay :)) Chuyện hay ho ở chỗ này mình sẽ kể ở một post khác.
    Một điểm nữa của chuyến về nhà này là đi thăm bạn Kevin, bạn Tiên và cháu Carter. Bạn Kevin về VN 3 tuần, vừa thăm nhà, vừa chơi môn trọi trâu vì sắp đến hội trọi trâu thật.
    Điểm danh một số món đã ăn trong chuyến “nghỉ hè” lần này, không tính các bữa cơm nhà ở nhà nội, nhà ngoại, cỗ cúng:
  • Bánh đa bò (bánh đa trắng sợi nhỏ, với nước dùng xương lợn/xương gà ninh, thịt bò tái lúc nào cũng có nhiều gừng, vừa giống phở lại vừa không).
  • Bánh bèo :)) Như mọi bánh bèo khác, ăn ở một chỗ không phổ biến lắm với anh chị em foodtour nhưng ngon.
  • Bánh rán: mình không thích bánh rán đường/mật kiểu HN mà thích bánh rán nóng, mềm giòn kiểu HP, vừa rán xong vừa chén cơ.
  • Trà cúc: lâu lâu không về, tiệm trà cúc đã có thêm diện mạo mới, thuê cả nhân viên và concept ngồi như cắm trại. Mình đi trà cúc lúc gần 10h đêm mà vẫn thấy ngồi full quán, thằng con mình nó nhớ.
  • Bánh cuốn đêm :)) thì là bánh cuốn ăn đêm thôi.
  • Bún chả cá: có một hàng bún cá/chả cá rồi các thể loại topping khác, nhưng mình chỉ ăn đúng một style là bún sợi to, với chả cá rán giòn và mỏng, nước dùng chua + mùng :)) không hiểu sao nấu ở nhà ăn không ngon.
  • Nem tai: cùng chỗ ăn bánh bèo, nó có một lô các hàng khác, nơi mà bạn có thể gọi thêm từ nộm bò khô, giá bể cho đến thạch găng, sữa đậu nành hay một đĩa nem tai nhiều thịt với một khay rau ú ạ.

⠀Năm nay tuy “nghỉ hè” có hơi khác biệt, nhưng cũng tràn đầy niềm vui và kỷ niệm.
Có những câu chuyện để mở ra những câu chuyện khác, và có những con người dù mất đi nhưng không lãng quên, vì họ sống trong những ký ức kỷ niệm tươi đẹp của chúng ta mỗi khi nhắc về.

Để tối ưu SEO :)) ace phải chịu khó mình post thêm 1 ver tiếng anh nữa vại
_____________________________________________________________

#759 My Summer Vacation

Usually, a summer vacation means picking a spot where you can just chill watch the sea, climb some mountains, enjoy good food, or maybe go on a road trip here and there.
But this year was special. Me and Kmbeo :)) didn’t have that kind of “classic summer vacation.” Instead, everything just happened to fall into place at the same time, so we ended up with a random 4 days “summer break” in Hai Phong. And honestly? It was pretty fun.

We call it a “vacation” because the amount of stuff we had to carry was basically like coming back from Osaka lol. Full-size suitcase, gadgets, baby gear everything for our 4 month old boy’s first trip back to his hometown.
Hai Phong at that time was right before Typhoon No. 9 Ragasa hit, so all the moisture had been sucked out of the air. The whole city felt like a burning furnace, suffocating and impossible to breathe.

The trip home had a few missions. First, we had to do the 49 day ceremony for my grandma, who passed away at 95 just a few weeks earlier. In Vietnamese tradition, this ritual is as important as the funeral itself. People believe that during those 7 weeks (49 days), the soul is in the intermediate state. After that, they can “cross over” peacefully and be worshiped like other ancestors in the family.
For me, it was also a chance to return to my roots. Honestly, in my family, these big gatherings almost never go without some booze, some gambling, some silly fights and arguments otherwise, it just wouldn’t feel like “real countryside style.” :))
To me, Grandma was always around full of warmth, stories, and laughter. Sometimes it was ghost stories, sometimes the two of us just sat on the porch reading The Tale of Kieu. The only regret is that little Huy Dừa never got to meet her just saw photos while Minh Bơ had the chance to spend time with her many times.


The rest of the trip was all about visiting and playing.
Huy Dừa got to see his great-grandmother, who’s already 88. Still super sharp, but her health has gotten weaker. Then he visited his grandparents on the other side, who are about to move to Australia to enjoy the grasslands and wide open skies. But guess what they didn’t even bother inviting Dừa to come along! :)) (Like, c’mon, he’d get his visa in no time, lol).

The days at home were pretty chill. I worked online when I had to, and the rest of the time we just wandered around. Me, Kmbeo, and Bơ Béo rode my mom’s old Honda Wave everywhere it’s light, easy, and fun. One thing I realized: people in Hai Phong really care about appearances. Even if you’re broke af, you have to try to get a decent scooter or at least an SH. :)) Pulling up to a café on that old Wave, the parking guys would always give me this “I feel you, bro” look, mixed with suspicion like “hmm, does this dude even have money to pay for his drink?” Honestly though, that just made it more fun for me.

Living in a slower-paced city has its perks. Every evening, we’d take the baby to Hoàng Văn Thụ Bridge to watch the ships and barges passing by. The river leads straight to the port, so the traffic on the water was always busy. Then we’d grab some chrysanthemum tea and head back. I even taught my kid the song Bến cảng quê hương so he knows the legendary “hey hey hey” chant from Lạch Tray Stadium. :))
Sometimes I even think about moving to a coastal city, so after work I could just take the kids to the beach, let them play in the sand, grab fresh seafood, crack open a beer, and chill.

That said, I don’t think Hai Phong would be the place. :)) My fortune chart says I do better making a living away from home, and honestly, the hardest part for me is dealing with how extra Hai Phong folks can be even in professional settings. Like at AEON Mall Lê Chân, for example: every time I go, instead of friendly service, I get this vibe from the staff like “we work at an elite, fancy place, you broke peasants don’t belong here, complain and we’ll clap back instantly.” :))
I’m not the type to pick fights, but I’m also not the type to just swallow it. So yeah, if something crosses the line, I’ll snap back right away. :)) (Got a fun story about this one will save it for another post).

Another highlight was visiting my friends Kevin, Tiên, and their kid Carter. Kevin was back in Vietnam for 3 weeks catching up with family and even practicing buffalo fighting since the real festival was coming up soon.

And of course, the food list! Aside from all the family meals at home and the offerings, here are some gems:

  • Bánh đa bò: thin white noodles in a broth made from pork or chicken bones, topped with rare beef and tons of ginger. A bit like pho, but not really.
  • Bánh bèo :)) Not the most famous spot, but still delicious.
  • Bánh rán: not the sweet kind like in Hanoi, but the hot, crispy-soft Hai Phong style fried and eaten fresh.
  • Chrysanthemum tea: the tea shop has leveled up with staff and a camping-style setup. Even at 10pm it was still packed. My kid loved it.
  • Late-night bánh cuốn :)) Just what it sounds like steamed rolls after dark.
  • Bún chả cá: I only go for the one style thick noodles with crispy, thin fried fish cakes, in a sour broth with taro stems. Somehow it never tastes the same when cooked at home.
  • Nem tai: at the bánh bèo place, you can also order extras like dried beef salad, jelly, soy milk, or this killer plate of pork ear salad with a mountain of fresh herbs.

So yeah, this year’s “summer break” was different, but it was full of joy and memories.
Some stories lead to other stories, and some people, even when they’re gone, never truly disappear because they live on in our memories every time we bring them up.

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.